Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1580

Chương 1580

Một lúc sau, các món ngon mà hai bên làm đã được dọn lên bàn. Ngoài ra hiệu trưởng còn yêu cầu đầu bếp mà ông ta mang theo làm thêm một vài món ăn kèm. Một mặt là để tô điểm thêm, mặt khác là do có quá nhiều người, nếu không làm thêm sợ là không đủ chia.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, trời cũng đã nhá nhem tối.

Đường Thiên Trạch cũng yêu cầu trợ lý của mình thắp sáng mấy nhánh cây được dựng thành đống lửa trại bên bờ sông trước đó.

Màn đêm bao trùm trong thung lũng, nhưng nhờ có đống lửa này khiến cho không gian xung quanh không còn cảm giác tối tăm nữa.

Món gà rừng hầm nấm và cá sóc của Bắc Minh Quân và dê nướng nguyên con của Đường Thiên Trạch được mọi người khen ngợi không dứt. Không phải mọi người muốn bợ đỡ ai mà tất cả đều là tiếng lòng của bọn họ.

Mặc kệ ban ngày bận túi bụi, hay uể oải lười biếng, lúc này ai cũng đã đói đến nỗi lưng dán vào ngực rồi, cho nên chẳng mấy chốc thức ăn trên bàn không còn sót lại bao nhiêu.

Cố Tịch Dao bưng bát của mình nhưng không ngồi cạnh đống lửa cùng mọi người mà là tìm một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống.

“Mẹ, sao mẹ không qua đó ăn cùng mọi người? Đợi lát nữa bọn họ sẽ cướp sạch thức ăn cho mà xem.” Dương Dương cầm một miếng dê nướng đi tới bên cạnh Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao mỉm cười nhìn Dương Dương: “Hôm nay con biểu hiện rất tốt, rất đáng khen.” Nói xong cô ôm cậu bé vào lòng hôn lên khuôn mặt tròn mũm mỉm của cậu.

Lập tức Dương Dương vui như nở hoa: “Mẹ, lâu rồi mẹ không có khen con như thế.”

“Đó là vì em chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến mẹ hài lòng ngoại trừ việc gây phiền phức.” Lúc này, Trình Trình cũng bưng một cái bát nhỏ đi tới.

“Trình Trình nói không sai, đến đây để mẹ hôn một cái nào… Ừm…” Cố Tịch Dao cũng cho Trình Trình một nụ hôn ngọt ngào.

“Vậy còn tôi thì sao? Mấy thứ hôm nay đều là do tôi dẫn theo Dương Dương làm ra đấy, nhất là con gà rừng kia. Tại sao em không biểu đạt hết vậy?” Giọng nói lạnh lùng này vừa thốt ra lập tức khiến thân thể của ba mẹ con không khỏi run lên.

Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là của Bắc Minh Quân đứng phía sau ba người bọn họ, đã vậy anh lặng lẽ đến từ lúc nào cũng không ai để ý.

Cố Tịch Dao quay đầu, nhưng thái độ đối với anh không tốt giống như đối với hai đứa bé. Cô liếc mắt nhìn anh: “Còn về anh à.. Cút sang một bên đi. ”

“…”

Bắc Minh Quân hơi chau mày. Tuy anh đã đoán được phản ứng của Cố Tịch Dao nhưng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.

Anh giống như một đứa bé gặp thất bại, mang theo vẻ mặt lạnh căm căm đi vào lều vải.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, tiếng người ầm ĩ dần dần trở nên thưa thớt, thật ra lúc này cũng chưa muộn lắm nhưng do cả ngày mệt nhọc lại thêm lúc tối ăn uống no say nên khiến cho mọi người ai cảm thấy uể oải.

Những thân cây đã cháy hết, thung lũng sôi động bắt đầu trở nên yên tĩnh khi ngọn lửa trại dần tắt.

Lúc này trong thung lũng, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ, tiếng côn trùng và tiếng gió xào xạc.

Cố Tịch Dao một tay chống đầu nằm trong lều.

Mặc dù lều vải dù có lớp vải chống thấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của lớp cỏ dưới thân.

Trước mặt cô, Trình Trình và Dương Dương đã say giấc trong túi ngủ của mình.

Bình Luận (0)
Comment