Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1625

Chương 1625

Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Quân muốn đi ra ngoài, anh ta cũng không dám hỏi đi đâu.

Vào thời điểm này, Bắc Minh Quân giống như là một ngọn núi lửa sắp bùng phát, không nói chắc được lúc nào sẽ phun trào.

Lúc Hình Uy khởi động xe, Bắc Minh Quân ngồi ở hàng ghế phía sau, nói một câu đơn giản: “Về nhà.”

Xem ra là ông chủ chắc chắn phải đi tìm cô Phỉ Nhi để hỏi một chút.

Sau khi Hình Uy đáp lời lại, lái xe chạy về phía Nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Lúc này Phỉ Nhi đang đi tản bộ ở trong vườn hoa của Nhà tổ với Giang Tuệ Tâm, hai ngày trước sau khi đi ra khỏi nhà của Cố Tịch Dao, tâm trạng của bọn họ vẫn không tốt lên.

Thẳng cho đến khi ngày hôm qua Cố Tịch Dao rời đi, lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.

Hai ngày đó chỉ cần là Bắc Minh Quân có thời gian rảnh thì liền chạy tới chỗ của Cố Tịch Dao, chẳng lẽ là bọn họ không biết chuyện gì à, hơn nữa bọn họ ở cùng với nhau thì có thể có chuyện tốt gì xảy ra.

Giang Tuệ Tâm không lên tiếng là bởi vì chắc chắn chuyện như vậy sẽ kích thích đến Phỉ Nhi.

Mặc dù là mình cũng không thích Phỉ Nhi, nhưng mà tục ngữ có câu: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Bình thường trên cơ bản Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cũng không có tiếp xúc với nhau, nhưng mà một khi tiếp xúc thì có thể sẽ là một chuyện nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng đã có con rồi, hơn nữa hình như là thái độ của Bắc Minh Quân đối với Cố Tịch Dao cũng đã không giống như lúc trước.

Không giống với Giang Tuệ Tâm đang im lặng, Phỉ Nhi là bởi vì muốn kết hôn với Bắc Minh Quân, mặc dù là đã hai lần rồi mà bọn họ cũng không thành, nhưng mà cô ta vẫn chưa hề mất hết hi vọng.

Chỉ là bây giờ, mặc dù cô ta đã vào ở Nhà tổ nhà họ Bắc Minh, nhưng mà cô ta vẫn tứ cố vô thân như cũ.

Bà Bắc Minh đã không có ấn tượng tốt với Cố Tịch Dao, vậy đã nói rõ bọn họ có cùng một kẻ thù.

Vậy còn không nhanh chóng ôm lấy cái bắp đùi này, như thế này thì cô ta sẽ không còn lẻ loi ở nhà họ Bắc Minh nữa, còn có một ngọn núi rất lớn để dựa vào.

Cô ta đã nhìn ra, kể từ khi ông cụ Bắc Minh mất đi, từ trên xuống dưới nhà họ Bắc Minh đối với bà Bắc Minh đều rất là tôn kính, bà ta đã trở thành gia trưởng của nhà họ Bắc Minh.

Cho dù là Bắc Minh Quân cũng phải cho bà ta mấy phần mặt mũi.

Ngày hôm nay, cô ta ngồi trước bàn trang điểm ở trong phòng ngủ của mình, nhìn mình trong gương đến ngẩn người, không biết làm như thế nào để trôi qua một ngày nhàm chán.

Ngày nào cô ta cũng nhốt mình ở trong phòng, hoàn toàn quả thật rất buồn chán, không phải là không muốn đi ra ngoài, mà là sau khi đi ra ngoài nhìn thấy bà Bắc Minh nói cái gì đó thì sao?

Mặc dù là không ai nói cô ta, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được ánh mắt khác thường của những người khác khi mà nhìn thấy cô ta.

Đúng lúc này, cửa phòng của cô ta bị gõ nhẹ, cô ta vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa.

Chỉ nhìn thấy một người giúp việc đang đứng ở cửa, nhìn thấy Phỉ Nhi đi ra, cô ta vội vàng nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: “Chào cô Phỉ Nhi, bà Bắc Minh muốn tôi đi thông báo với cô, kêu cô đi xuống dưới tản bộ ngắm hoa cùng với bà ấy.”

Phỉ Nhi nghe xong, thật sự có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh: “Được rồi, làm phiền cô nói với bà Bắc Minh là tôi sửa soạn một chút thì lập tức đi xuống ngay.”

Nói xong, cô ta xoay người lại trang điểm, lại thay đổi một bộ quần áo.

Lúc cô ta bước nhanh đi xuống lầu, Giang Tuệ Tâm đã ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, cái ly ở trước mặt của bà ta đã trống không.

Bình Luận (0)
Comment