Chương 1645
Hoàng Tự nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, có chuyện như thế. Bộ phận cảm biến của thang máy ở khách sạn đó bị hư, thợ sửa chữa phụ trách chỗ đó không có phụ tùng để thay, thế là gọi điện thoại cho tổng công ty. Lúc đó đúng lúc tôi có thời gian, nên bọn họ kêu tôi đưa bộ phận cảm biến qua, sau đó tôi lại thấy một mình ông ta bận rộn không chịu nổi, dù sao thì cũng là đồng nghiệp trong công ty, tôi dứt khoát kiểm tra thang máy với ông ấy.”
Bắc Minh Quân nghe anh ta nói đâu vào đấy, hơn nữa còn xem như là hợp tình hợp lý.
Lúc mà Hoàng Tự đang trần thuật lại toàn bộ quá trình, anh nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Tự có chút mông lung, hơn nữa hai mắt một lát lại nhìn bên trái một lát lại nhìn bên phải, nhưng mà lại không dám nhìn thẳng vào trong ánh mắt của Bắc Minh Quân.
Hơn nữa lý do có trật tự như vậy, trên cơ bản có thể nói là không có bất cứ một câu nói nhảm nào, cái này cùng với loại biểu cảm khẩn trương đang lộ ra của anh ta thật sự có chút không thích hợp.
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Được rồi, những chuyện này tôi đã biết rồi.”
Hoàng Tự nghe xong, dường như là một tảng đá lớn ở trong lòng đã rơi xuống, biểu cảm ở trên mặt cũng đã nhẹ nhõm không ít: “Nếu như mọi người cũng đã biết, vậy có phải tôi cũng có thể đi rồi không.”
Nói xong, anh ta liền muốn đứng dậy.
Nhưng mà Hình Uy lại đặt anh ta xuống chỗ ngồi: “Ai kêu mày đi hả.”
“Không phải là các người…” Hoàng Tự lộ ra một gương mặt khổ não: “Những gì mà tôi nói không phải là các người đều biết rõ ràng rồi à, còn muốn tôi nói cái gì nữa hả?”
“Vậy thì nói những chuyện mà chúng tôi không biết đi.” Đôi mắt lạnh lẽo của Bắc Minh Quân trừng lớn làm cho thân thể của Hoàng Tự cũng phải khẽ run rẩy.
Anh ta cố gắng giả vờ nở nụ cười: “Ông chủ này, không phải là ông chủ đang nói đùa đó chứ, những gì tôi biết tôi cũng đã nói với các người rồi, còn có chuyện nào mà ông chủ không biết nữa.”
“Mày đừng có giả ngu ở chỗ của chúng tao, tìm ra mày cũng là bởi vì chúng tao đã nắm giữ được một vài thứ mà mày không nói với chúng tao, nếu như mày là người thông minh, vậy thì thành thành thật thật nói ra đi, nếu không thì đến lúc đó mày hãy đi nói với cảnh sát.”
Câu nói này của Hình Uy vẫn có lực uy hiếp nhất định, thật ra thì bọn họ cũng chỉ biết có nhiêu đó mà thôi.
Hoàng Tự lại không chịu nổi vì anh ta hù dọa cho giật mình: “Đừng đừng đừng… ông chủ à, ông chủ nhìn xem chúng ta đều không quen biết với nhau, tôi còn có thể lừa anh cái gì nữa hả. Về phần giao tôi đến chỗ của cảnh sát, tôi thấy cũng không cần phải làm phiền mấy người đâu, mặc dù bình thường tôi thích hút vài hơi, nhưng mà cũng không đến nỗi phải ngồi tù, một nhà lớn nhỏ vẫn còn đang chờ tôi nuôi đây này.”
Hình Uy quả thực bị lời nói của hắn ta dọa, mở to mắt nhìn chằm chằm Hoàng Tự: “Đừng dùng ánh mắt mơ hồ ấy nhìn tao, nếu như mày thông minh, thì mau nói ra hết những chuyện liên quan đến thang máy ngày ấy đi, đến lúc đó, bọn tao không chỉ không truy cứu trách nhiệm của mày, mà còn cho mày một khoản tiền để mày trở về nuôi gia đình nữa. Còn không, bọn tao chỉ có thể tạm nhốt mày vài ngày, hậu quả khi đó thế nào không cần tao nói, chắc mày cũng biết phải không……”
Đối với một kẻ nghiện như thế này, nếu muốn ép hắn ta nói ra lời nói thật, cách khác có lẽ đều vô dụng.
Nhưng chỉ cần chặt đứt nguồn thuốc hút của hắn ta, thì cho dù có là người sắt đá đến mức nào, mới đầu có lẽ có thể chịu đựng được.
Qua thêm vài tiếng đồng hồ, khi cơn nghiện phát tác rồi, thì đều sẽ sống không bằng chết thôi.
Hình Uy thấy Hoàng Tự vẫn như cũ không chịu mở miệng, không tiếp tục chất vấn nữa, mà vỗ tay hai cái, cửa phòng làm việc của Bắc Minh Quân lập tức bật mở, hai người đàn ông vừa đem Hoàng Tự tới đây bước vào.