Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1796

Chương 1796

Phần lớn những người ngoài nghề chỉ nhìn thấy được vẻ bề ngoài và tính thực dụng.

Lúc trước Bắc Minh Quân thiết kế thì đã cân nhắc đầy đủ những điểm này.

Bắc Minh Khởi Hiên cũng có thể suy nghĩ đến những chuyện này, vậy thì xem như phương diện khác có khuyết điểm đi nữa thì đoán chừng Mạc Cẩm Thành cũng sẽ chọn.

Cố Tịch Dao nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói với Bắc Minh Quân: “Bắc Minh tổng, nếu không thì anh chờ tôi đi lên thương lượng với tổng giám đốc của chúng tôi một chút, cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Trong lòng của Tất Hòa thì lại vô cùng không vui, dựa vào cái gì và tổng giám đốc của mình phải bày ra tư thế khúm núm như vậy.

Nhưng mà dù sao chức vị của mình cũng thấp, nói dễ nghe thì là người phụ trách, nói không dễ nghe thì bất quá cũng chỉ là một người chạy việc vặt cho cấp cao mà thôi.

Hình Uy cũng không muốn để cho Bắc Minh Quân phải thất lễ như vậy, dù sao anh cũng đại diện cho hình tượng của tập đoàn Bắc Minh thị.

“Ông chủ, anh chờ câu trả lời chắc chắn của cô đi.”

Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy một chút, lại nhìn về phía Cố Tịch Dao một chút, lông mày nhíu chặt lại suy nghĩ: “Được rồi, cô trở về nhanh một chút.”

Cố Tịch Dao không dám trì hoãn, cũng không thể vì anh không chịu gặp dì Như Khiết mà làm trễ nải chuyện hợp tác của hai tập đoàn.

Lúc Cố Tịch Dao gõ cửa phòng của Mạc Cẩm Thành một lần nữa, cửa mở ra cô đi vào trong.

Mạc Cẩm Thành vẫn ngồi ở trên ghế sofa như cũ, tư thế ưu nhã khoan thai, ở trên bàn trà trước mặt đã đặt ba tách trà, một đĩa hoa quả, cùng với hai đĩa bánh ngọt tinh tế.

Ông ta nhìn thấy Cố Tịch Dao đã trở về, lại nghiêng đầu qua nhìn sau lưng của cô một chút: “Tịch Dao, sao có một mình con đến vậy, tại sao nhà thiết kế được chọn bản thiết kế lại không đến?”

“Ba nuôi, thật ra người mà ba chọn trúng chính là Bắc Minh Quân, chỉ có điều là anh ta không muốn lên đây gặp ba.” Cố Tịch Dao nói xong, trên mặt lộ ra chút lúng túng.

Hình Uy gật đầu, ông ta là một người thông minh, sao không hiểu rõ được chứ. Thật ra thì cuộc nói chuyện giữa bọn họ Dư Như Khiết ở trong phòng ngủ cũng đã nghe được.

Bà bước ra từ trong phòng ngủ: “Cẩm Thành, chắc là Quân không muốn nhìn thấy em, đã như vậy rồi, vì để không thể làm chậm trễ chuyện chính, em tránh đi một chút là được rồi, em ở trong phòng ngủ đóng cửa lại là được.”

Mạc Cẩm Thành nghe thấy Dư Như Khiết nói như vậy, ông ta cũng chỉ đành gật đầu, sau đó nói với Cố Tịch Dao: “Được rồi, gọi cậu ta lên đây đi.”

Cố Tịch Dao gật đầu quay người đi ra ngoài, trở lại phòng họp một lần nữa: “Bắc Minh tổng, tổng giám đốc của chúng tôi đã đồng ý và yêu cầu của anh, bây giờ anh có thể đi lên với tôi rồi.”

Bắc Minh Quân do dự một chút, nhưng mà vẫn gật đầu, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau đó anh lại nói với Hình Uy: “Cậu với chủ quản Bắc Minh chờ tôi ở sảnh dưới lầu, một chút nữa tôi xuống đây.”

Hình Uy gật đầu.

“Không cần đâu, tự tôi trở về cũng được.” Lúc này Bắc Minh Khởi Hiên không có tâm trạng để chờ anh.

Bắc Minh Quân nhìn Bắc Minh Khởi Hiên một chút, âm thầm thở dài, vẫn là một đứa bé không chịu lớn.

Gặp phải một vài trở ngại liền bày ra bộ dạng giống như là toàn thế giới này đều nợ anh ta.

Bình Luận (0)
Comment