Chương 1864
Cố Tịch Dao cũng biết tâm trạng của Bắc Minh Quân đều bị Tô Ánh Uyển phá hỏng rồi.
Mãi đến khi bọn họ đến thang máy, Cố Tịch Dao mới mở miệng: “Anh không cần phải tức giận với cô ta, có lẽ cô ta chỉ có ý tốt thôi.”
Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao, sau đó cười lạnh nói: “Em cũng nói ‘có lẽ’. Chứng tỏ em không phải cũng rất ghét cô ta sao.”
“Đó là vì tôi biết trong lòng cô đều luôn rất thích anh. Mặc kệ là trước đây hay bây giờ. Lời nói đó của cô ta chính là luôn xem tôi thành tình địch của cô ta.”
“Tình địch?” Bắc Minh Quân lại cười lạnh: “Tôi cảm thấy cô ta càng hợp với lão Bạch hơn. Được rồi, tôi không muốn cùng em thảo luận mấy chuyện vô vị này.” Bắc Minh Quân chấm dứt vấn đề này.
“Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?” Cố Tịch Dao thấy thang máy không ngừng đi lên.
“Sân thượng.”
“Sân thượng?” Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên, ai đang yên đang lành chạy lên sân thượng.
Bắc Minh Quân không có cho cô bất kỳ đáp án nào, hai người rất yên tĩnh đứng ở hai bên trong thang máy.
“Ting”
Theo một tiếng ting của thang máy vang lên, đã đến sân thượng.
Bắc Minh Quân nắm tay của Cố Tịch Dao, bước ra ngoài thang máy, dọc theo đường thoát hiểm đến thẳng sân thượng của khách sạn Daredevil Empire.
Ra khỏi đường thoát hiểm, cơ thể đón gió đen lạnh lẽo thổi đến nên có hơi run rẩy.
Chiếc sườn xám này làm rất ôm người, cho nên cô không có mặc nhiều được. Lúc này không khỏi ôm lấy hai cánh tay.
Bắc Minh Quân cởi áo vest của mình, khoác lên người cô.
Bọn họ đi về phía trước, mãi khi đến bên rìa của tòa cao ốc.
Bắc Minh Quân hai tay bám vào lan can bằng kim loại, mặt hướng về thành phố đã bị bóng đêm che phủ.
Cố Tịch Dao đứng ở đằng sau anh, cô không dám giống như Bắc Minh Thiên đứng sát lan can như vậy, cơ thể chỉ dựa vào hàng rào ngăn cách.
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Cố Tịch Dao không nhịn được hỏi một câu.
Bởi vì cô nhìn thấy Bắc Minh Quân chỉ đứng ở đó, không động đậy mà nhìn ánh sáng lấp lánh từ trong thành phố và trên bầu trời.
Bắc Minh Quân ngoảnh đầu, nhìn Cố Tịch Dao, sau đó chỉ vào thành phố dưới chân: “Em không cảm thấy cảnh sắc ở đây rất đẹp sao? Lại đây nhìn.”
Cố Tịch Dao cứng nhắc lắc đầu, hơn nữa cô không dám bước về trước mà còn lùi về phía sau.
Bắc Minh Quân xoay người, bước vài bước đến trước mặt Cố Tịch Dao, đưa tay của anh ra: “Không cần sợ, có ở đây. Nếu như em thật sự sợ, có thể nhắm mắt lại.”
Lời của Bắc Minh Quân khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, tuy lúc này lòng ngực vẫn đánh trống.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn từ từ nhắm mắt lại.
***
Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao nhắm hai mắt, anh rất hài lòng gật đầu.
Sau đó nắm tay của cô đi về phía trước.