Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1962

Chương 1962

Anh ta nói như vậy khiến Bùi Vũ Ninh không thể tránh đi được nữa, cô ta chỉ có thể giữ vững thân thể chăm chú nhìn.

“Vấn đề đơn giản như vậy mà vẫn phạm sai lầm…” Dường như giọng nói của anh ta trầm hơn mấy phần, thân thể của anh ta lại càng sáp tới gần hơn, giờ phút này trên mặt của anh ta không hề có nụ cười như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc kia nhìn có chút đáng sợ.

Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói mình làm sai cũng không quan tâm được tới những chuyện khác nữa, theo bản năng cúi người xuống nghiêm túc xem xét.

Giờ phút này vì Bùi Vũ Ninh muốn thấy rõ ràng cho nên mặt cô ta cách mặt bàn rất gần, trùng hợp là người đàn ông kia cũng nghiêng người vào rất gần, kể từ đó, môi của anh ta không sai biệt lắm đã ở sát bên tai Bùi Vũ Ninh.

Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên một bên tai của cô, thậm chí có một chút còn chui vào trong lỗ tai, tê tê ngứa ngứa, cảm giác kia khiến nhịp tim của Bùi Vũ Ninh đột nhiên tăng tốc.

Rõ ràng cơ thể của Bùi Vũ Ninh hơi cứng đờ, động cũng không dám động, đôi mắt cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, muốn nhanh tìm ra sai lầm.

Nhưng cô ta càng khẩn trương thì lại càng không tìm ra sai ở đâu, mà dường như môi của người đàn ông kia cách cô ta càng ngày càng gần, thậm chí Bùi Vũ Ninh còn cảm nhận được có mấy lần môi của anh ta đã chạm vào lỗ tai của cô.

Lúc môi của anh ta chạm vào lỗ tai của cô, Bùi Vũ Ninh cảm thấy hình như có một dòng điện truyền qua khiến nửa cơ thể của cô tê dại cứng đờ.

Nhịp tim của Bùi Vũ Ninh càng nhanh hơn.

“Tôi, tôi không nhìn ra có chỗ nào sai cả.” Bùi Vũ Ninh nhìn hồi lâu cũng không tìm ra được sai chỗ nào, mà người đàn ông kia tới gần cô ta như vậy thật sự có chút không chịu được…

“Không nhìn ra à?” Giọng nói của người đàn ông kia vang lên ở bên tai của cô, trầm thấp, nhẹ nhàng, giống như mang theo một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác kia giống như là có một cọng lông vũ gãi gãi ở trong lòng của cô.

“Không, không nhìn ra.” Bùi Vũ Ninh cảm thấy mình sắp nói không ra lời nữa rồi, giờ phút này tiếng nói của cô ta đã nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô ta cũng không thể nghe rõ được.

“Để tôi xem lại một chút.” Người đàn ông kia cầm tài liệu đến gần, chăm chú nhìn.

Bùi Vũ Ninh thừa cơ đứng thẳng người dậy nhằm kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Anh ta nhìn một chút, sau đó dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nói ra: “Ừm, không sai gì cả, vừa rồi là tôi nhìn lầm.”

Vốn Bùi Vũ Ninh đã muốn bạo phát, nghe anh ta nói lời này xong lập tức liền muốn nổ tung, hai mắt cô ta trợn lên, nhanh chóng chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia, lửa giận trong mắt gần như sắp phóng ra.

Bằng năng lực của anh ta thì làm sao có thể nhìn lầm? Anh ta cố ý đùa giỡn cô đúng không?

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng, nụ cười kia vô cùng rực rỡ nhưng lại rất chân thành và vô tội.

Bùi Vũ Ninh lập tức nản lòng, vẻ mặt phẫn nộ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Không, không có vấn đề gì.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn rất nhỏ như cũ, giống như người vừa rồi suýt nữa bùng nổ không phải là cô ta.

“Ừm, vậy thì tiếp tục đi, chỉ dựa vào những thứ này mà muốn lật lại bản án của Đường Vân Thành thì vẫn còn thiếu rất nhiều.” Người đàn ông cất tài liệu đi, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra quá nhiều cảm xúc.

Bình Luận (0)
Comment