Chương 2178
Trình Trình nói với Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết: “Bà nội, ông nội Mạc, hai người đừng quá sốt ruột. Con từng đi thăm ba rồi, ba ở trong đồn công an cũng khá tốt, không ai làm khó ba hết. Còn chuyện liên quan đến hộp cơm có lẽ thật sự phức tạp, để con về nghĩ kỹ lại xem sao. Nhưng hai người phải đồng ý với con một chuyện, đó chính là trước khi rút ra kết luận, xin hai người đừng nói việc này cho bất kỳ ai hết, kể cả bà nội Giang, được không ạ?”
Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết gật đầu, bọn họ cũng rất muốn biết xem ai là người đã len lén gây ra chuyện này, bởi vì chỉ cần tìm được người thứ ba thì chân tướng của toàn bộ mọi chuyện sẽ lộ rõ.
Trên con đường quay về biệt thự Lạc Kiều, Trình Trình ngồi ở hàng ghế sau xe taxi, cậu bé trầm ngâm suy nghĩ.
Bà nội, ba, bà nội Giang, dù chuyện này là do ai trong số ba người họ làm thì cũng không phải là chuyện tốt cho việc cậu bé và cả nhà họ Bắc Minh.
Giữa ba và bà nội, bà nội và bà nội Giang, bà nội và bà ngoại, bà nội Giang và bà ngoại, ba và bà ngoại…
Quan hệ giữa bọn họ là Trình Trình cảm thấy thật sự đau đầu…
Nhưng đau đầu thì đau đầu, chuyện trước mắt vẫn cần cậu bé tự mình làm.
Mặc dù bây giờ ba không phải chịu khổ gì trong đồn cảnh sát, nhưng dù gì ở trong đó cũng không tốt lắm.
Bây giờ mẹ đã tiếp nhận tất cả công việc của nhà Bắc Minh, ngày nào cũng đi sớm về khuya, Trình Trình rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ.
Chỉ cần ba có thể bình an trở ra thì mẹ sẽ không cần gánh áp lực nặng nề như vậy nữa. Với lại trong cậu bé cũng hiểu rất rõ, cái chết của bà ngoại có liên quan đến ba, thế thì trước lúc có bằng chứng chứng minh rằng ba trong sạch, chắc chắn trong lòng mẹ vẫn còn đang căm hận ba, mặc dù mẹ không thể hiện điều đó ra ngoài.
Đến lúc Trình Trình về đến biệt thự, mặt trời đã lặn, nhưng Cố Tịch Dao vẫn còn chưa về.
Cậu bé lặng lẽ đi lên lầu, đặt mông ngồi xuống giường mình, cặp lông mày vẫn nhíu lại thật chặt.
“Trình Trình, có thu hoạch gì không? Bà nội có cung cấp chứng cứ gì chưa?” Dương Dương cất tiếng hỏi, cậu bé vứt tay cầm chơi game sang một bên rồi đi đến bên cạnh Trình Trình.
“Chuyện của ba hơi kỳ quặc.” Trình Trình nói cho Dương Dương nghe những chuyện mà Dư Như Khiết biết.
Sau khi lắng nghe một cách nghiêm túc, Dương Dương vỗ vai Trình Trình: “Chuyện này nhất định là có liên quan đến bà nội, chúng ta chỉ cần điều tra bà ấy là được rồi.”
Thật ra sau khi Trình Trình biết canh của bà ngoại là do Giang Tuệ Tâm nấu thì đã bắt đầu hơi nghi ngờ bà ta rồi.
Nhưng dù gì cậu bé được bà ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, về mặt tình cảm, cậu bé không muốn thừa nhận người hại chết bà ngoại lại là Giang Tuệ Tâm.
Suy nghĩ của Dương Dương ngược lại với Trình Trình, đó là vì giữa cậu bé và Giang Tuệ Tâm không có tình cảm sâu đậm như với Trình Trình, bây giờ chẳng qua cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng mà thôi.
“Chuyện này vẫn còn phải tính kế lâu dài, không thể rút ra kết luận một cách dễ dàng được. Lỡ mà đổ oan cho bà nội thì bà ấy sẽ đau lòng lắm.” Trình Trình vẫn cảm thấy thận trọng một chút sẽ tốt hơn.
Tất nhiên Dương Dương biết Trình Trình suy nghĩ thế nào, cho dù mình cảm thấy đáp án đã hiện rành rành ngay trước mặt, thế nhưng Trình Trình vẫn do dự.
Nhưng bây giờ cậu bé cũng chỉ có thể để chính Trình Trình đi tìm đáp án, có thế thì Trình Trình mới chịu tin tưởng vào sự thật này.
“Không phải chúng ta có lắp vài camera trong nhà ông nội sao, chỉ cần điều tra video mấy ngày trước khi bà ngoại xảy ra chuyện là tìm được chân tướng rồi?” Sau khi nói dứt lời, Dương Dương mới mở tập tin video được lưu trữ trong ‘đám mây’ laptop mình lên.