Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2304

Chương 2304

“Con là ở dưới thuyền, sau khi ông bà đi thì phát hiện. Lúc đó con nhìn thấy ba nhìn thấy ông bà đi rồi, tinh thần thả lỏng không ít, cũng là vào lúc đó con phát hiện ba hơi cử động đầu, nhìn trông giống như khi đó cảm thấy choáng, động tác cố gắng phấn chấn tinh thần.”

Sức quan sát của Trình Trình quá cẩn thận, quả thật khiến cậu nhóc đã phát hiện một vài chi tiết người bên cạnh đều bỏ qua.

“Sau đó, đợi sau khi ba rời khỏi thì con nói với mẹ.” Trình Trình nói đến đây, còn đè thấp giọng nói xuống một chút: “Con sau khi nói với mẹ, mẹ tuy nhìn trông rất bình tĩnh, dáng vẻ không mấy quan tâm. Nhưng sau khi con và Dương Dương ăn cơm xong lên gác xép thì nhìn thấy mẹ từ trong biệt thự lái xe ra ngoài. Chúng con nghĩ mẹ chắc chắn đến đây rồi. Mãi đến sáng sớm nay, sau khi con và Dương Dương đến mới chắc chắn suy đoán tối qua.”

Bắc Minh Quân nhìn về phía phòng bếp, vừa nghe con trai kể lại chuyện tối qua đến sáng nay thì có hơi xuất thần.

Mãi đến khi bóng người trong đó lay động, bóng người đi ra khiến anh vô cùng quen thuộc, đó chính là Cố Tịch Dao. Cô mặc một bộ đồ thoải mái màu tím nhạt rất vừa người, một chiếc tạp dề màu lam nhạt buộc quanh eo.

***

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao đi ra, ánh mắt của anh liền nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác.

“Ăn sáng thôi.” Cố Tịch Dao bày bốn bát mỳ vừa mới nấu xong còn đang bốc khói.

“Chúng ta đi ăn sáng thôi.” Bắc Minh Quân đứng dậy nói với con trai một tiếng, sau đó cất bước đi về phía phòng ăn.

“Ừm… thật là thơm quá.” Cái mũi nhỏ của Dương Dương khịt khịt, trên mặt lộ ra thần sắc rất say đắm.

“Ba, hôm qua đều là nhờ phúc của ba rồi.”

Ghế chính trong phòng ăn trống, đây là để cho Bắc Minh Quân.

Sau khi anh đi tới, cũng không khách khí ngồi xuống, nghe thấy Dương Dương nói như thế, khó tránh cảm thấy có hơi nghi hoặc: “Nhờ phúc gì chứ?”

Trình Trình ngồi ở bên cạnh Dương Dương. Mùi thơm đó cũng khiến cậu nhóc thầm nuốt nước miếng.

Cố Tịch Dao thu dọn bếp xong thì đi ra, ngồi ở đối diện hai đứa trẻ.

“Sao có đồ ăn cũng không chặn được miệng của con thế.” Trên mặt cô không có biểu cảm gì, thậm chí cũng không có liếc nhìn Bắc Minh Quân ngồi ở một bên, chỉ lườm Dương Dương ở phía đối diện.

“Mỳ này mẹ lâu lắm cũng không có nấu cho con ăn rồi. Ài, Trình Trình, mẹ từng nấu cho anh chưa?” Dương Dương dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào Trình Trình ở bên cạnh.

Trình Trình khẽ lắc đầu: “Không có, đây cũng là lần đầu anh ăn.” Lời cậu nhóc nói cũng là nói thật. Có điều hiện thực khách quan là Cố Tịch Dao về sau càng lúc càng bận, không có thời gian nấu cơm cho tụi nhỏ, hơn nữa sau khi Cửu Cửu trở về, sự việc trong nhà đều giao cho Anna, cho nên càng không có bất kỳ cơ hội rồi.

“Nhìn đi, Trình Trình cũng chưa từng được ăn. Ba, ba nói xem có phải nhờ phúc của ba rồi không?” Dương Dương nói rồi đưa tay cầm đũa lên.

Ánh mắt của Bắc Minh Quân nhanh chóng liếc nhìn Cố Tịch Dao, hơi hắng giọng nói: “Nếu đã là nhờ phúc của ba rồi, vậy thì mau chóng ăn những thứ này đi, hơn nữa không được để thừa.”

“He he, lời này của ba nói thừa rồi, mỳ này không cần nói không được để thừa, còn nữa con cũng có thể ăn hết.” Dương Dương nói xong, vùi đầu vào, bắt đầu ăn.

Cơ thể của Bắc Minh Quân vừa mới khôi phục được một ít, khẩu vị còn chưa có tốt như thế, nhưng vẫn thể hiện rất hợp khẩu vị, ăn hết sạch bát mỳ, thậm chí đến nước mỳ dư lại cũng uống hết.

Anh để bát đũa xuống, vừa gật đầu, vừa khen không dứt: “Không tệ, tay nghề nấu nướng này không phân cao thấp với Anna. Nếu như em và cô ấy cùng mở quán ăn, chắc lượng khách đến sẽ rất đông.”

Cố Tịch Dao chỉ cúi đầu ăn mỳ, chỉ là khi nghe thấy câu này, chiếc đũa trong tay hơi khựng lại, chẳng qua chỉ là động tác rất ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục ăn.

Bình Luận (0)
Comment