Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2307

Chương 2307

Cố Tịch Dao và Trình Trình bây giờ cái gì cũng không thể làm, bởi vì Bắc Minh Quân dường như đã vạch ra ranh giới đỏ với bọn họ trước khi bọn họ có thể can thiệp vào.

Nếu như bọn họ vượt qua, rất có khả năng sẽ khiến sự tình phát triển theo một hướng khác. Nếu như là như thế, dựa vào hai người một lớn một bé Cố Tịch Dao và Trình Trình, bất luận như thế nào cũng không thể ngăn cản bất kỳ hành động nào của Bắc Minh Quân.

Hơn nữa có thể chắc chắn là, người cuối cùng gặp nạn vẫn là Dương Dương.

Chuyện này còn mạo hiểm hơn cả đổ hơn dầu vào lửa. Vẫn là chấn định lại, phát hiện sự tình dù sao vẫn không phải quá hỏng bét như thế.

“Dương Dương, còn ngây ra đó làm gì? Ba con đang gọi con qua đó. Yên tâm, ở đây còn có mẹ.”

***

Dương Dương rụt rè đi về phía ba, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Trình Trình với cả mẹ Cố Tịch Dao. Thậm chí lưu luyến nhìn ‘Trái Banh’ đã cụp chặt đuôi lại.

Cậu nhóc đi đến khi cách Bắc Minh Quân còn khoảng nửa mét thì dừng bước chân, không chịu tiến thêm một bước nữa.

Tuy ba khẳng định lời của cậu nhóc, nhưng không có tỏ vẻ sẽ không xử lý mình, cho nên giữ khoảng cách an toàn nhất định vẫn rất cần thiết.

Đến lúc đó mình cho dù muốn chạy trốn, cũng có thể bảo đảm trong thời gian ngắn sẽ không để tay của ba túm được cậu nhóc.

“Dương, đi đến gần hơn một chút.” Bắc Minh Quân thấp giọng nói.

Dương Dương có hơi khó xử: “Ba, có gì ba nói ở đây là được rồi, con đều có thể nghe thấy.” Nói rồi, một chân của cậu nhóc còn đang không ngừng di di vòng tròn trên sàn.

Thấy con trai như thế, Bắc Minh Quân không có nhiều nhẫn nại như thế, cuối cùng anh vẫn nhấn mạnh ngữ khí một chút: “Còn chà cái gì, mau qua đây.”

Giọng nói này, lông tơ trên người Dương Dương đều dựng hết lên.

Bỏ đi, cho dù là vì ‘Trái Banh’ cùng lắm bị đánh một trận mà thôi. Dương Dương dù sao cũng là chủ nhân nhỏ, lỗi lầm đều một mình gánh lấy.

Có điều, cho dù cậu nhóc không muốn gánh lấy cũng không được, chó phạm lỗi còn không phải là vì chủ nhân không có cách dạy dỗ hay sao.

Cuối cùng, cậy nhóc vẫn đi từng bước đến trước mặt ba.

Bắc Minh Quân từ từ đưa tay…

Dương Dương vừa nhìn trong lòng lập tức cuộn trào, nhìn kiểu này chính là muốn đánh. Nghĩ đến đó, cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc hơi run lên.

Tuy mỗi lần đều nói không sợ bị đánh, nhưng lúc sắp xảy ra vấn sợ sệt run rẩy.

Cậu nhóc hơi quay người, chìa ra phần lưng và mông cho ba, sau đó nhắm chặt mắt, cắn chặt răng.

Cố Tịch Dao và Trình Trình vừa thấy Dương Dương sắp bị đánh, trái tim đều nhấc lên vì cậu nhóc.

Trình Trình là đứa con, vốn không có bất kỳ năng lực đi ngăn cản chuyện này xảy ra.

Nhưng Cố Tịch Dao lại khác. Có câu nói đánh vào người con, đau trái tim mẹ.

Cho dù Dương Dương có làm ra chuyện gì không đáng tin đi nữa, cũng sẽ không giương mắt nhìn con của mình chịu phạt. Nhất là trừ mình ra ai cũng không được động vào Dương Dương, cô cũng không nhìn nổi nữa. Nhưng lời của mình… vậy đừng đừng xem đừng luận rồi.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Con chỉ để chó liếm anh vài cái, còn muốn đánh nó sao. Anh đàn ông đàn ang sao có thể không có mặt mũi của người lớn như thế chứ, còn xứng làm ba không.”

Bình Luận (0)
Comment