Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 271

Chương 271

“Cố Tịch Dao, cô dám bán nó đi rồi xem!”

Trong giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Bắc Minh Quân lộ ra sự lạnh lẽo đến thấu xương, làm người ta không rét mà run.

Cố Tịch Dao bịt miệng lại và câm như hến.

Anh liếc nhìn đôi mắt như một chú thỏ phải chịu sợ hãi của cô, anh nhớ lại bộ dạng hoảng sợ lúc nãy khi cô bị trói vào cột trụ lửa.

Anh vừa bế cô vào xe vừa thở dài: “Cái tên Thomas đó là một người đấu bò tót ngầm tai tiếng ở Tây Ban Nha, cảnh sát vẫn luôn muốn bắt hắn, nhưng lần nào hắn cũng xảo quyệt trốn thoát, lần này nếu như không phải hắn tham lam, hắn lên mạng hỏi ý kiến chứng thực của mấy tổ chức có uy tín, từ đó để lộ ra sợi dây chuyền bằng thép cao cấp này, tôi cũng không nhanh như vậy mà tìm được tung tích của cô đâu.”

“Nói như vậy…” Cố Tịch Dao chợt hiểu ra.

“Thomas nói sợi dây chuyền này không đáng tiền, thật ra là do anh tung tin giả ra đúng không?”

Anh hừ lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn khuôn mặt đã dần dần hồng hào lại của cô, ánh mắt lạnh lùng đó bắt đầu từ lúc nào trở nên dịu dàng rồi nhưng anh lại không hề hay biết.

“Yoo hoo~” Cố Tịch Dao không khỏi reo hò, mặt dây chuyền trong tay lúc này trở nên rất quý giá.

“Bắc Minh Quân, tác phẩm đầu tiên năm đó của anh chắc từ lâu đã tăng giá đến mức không thể tính được rồi nhỉ…wow ha ha ha, lần này tôi giàu rồi…”

“Giàu?” Anh bất giác nhíu mày, ánh mắt vô cùng hung dữ.

“Ờ…không có đâu, anh nghe nhầm rồi.” Lúc này trong đầu cô toàn là những ký hiệu của tiền.

Có lẽ chuyện làm cô vui hơn là cái tên khốn kiếp trước nay lãnh khốc này lại có thể tặng cô một thứ quý giá như vậy.

Cô không thể nghĩ xa hơn, lý do anh tặng cô miếng thép chất lượng cao này, nói cô không xúc động thì là nói dối, nói không cảm động thì đều là nói lung tung.

“Bắc Minh Quân…” Cô xao động đến gần chiếc cằm cương nghị của anh, chu môi lên rồi dùng sức “chụt” một cái : “Cảm ơn anh…”

Sau đó liền thẹn thùng nép vào lòng anh, mặt cô đỏ bừng rất khác thường.

Trái tim cô cứ đập thình thịch.

Những đường nét căng thẳng trên mặt anh dưới bầu trời đêm của Barcelona trong vô thức được thả lỏng ra.

Anh bế ngang cô cho đến lúc đến bên cạnh xe của anh.

Anh ấn điều khiển từ xa, cửa xe được tự động mở ra.

Nhưng mà cô nàng ở trong lòng anh thì cứ nhất quyết bám chặt lấy vòm ngực anh không chịu nhúc nhích.

“Cố Tịch Dao, có phải cô muốn tôi vứt cô vào không?”

“Oh…”

Cô sột soạt vùi đầu trong lòng anh, không biết xấu hổ mà càu nhàu: “Chân tôi yếu lắm…”

Cô không hề nói dối, cô thật sự bị hù dọa đến mức toàn thân mềm nhũn ra rồi.

Nhưng mà quan trọng hơn là sự ấm áp đến từ vòm ngực của Bắc Minh Quân, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh mà lại có thể làm cô không nỡ rời xa.

Bình Luận (0)
Comment