Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 298

Chương 298

Giây tiếp theo, Bắc Minh Quân dứt khoát nhấc cơ thể của cô lên, tách hai chân của xô ra dựa ở trên đùi của mình, lưng eo chống đỡ trên tay lái.

Cố Tịch Dao giật mình!

Nhớ lại buổi tối đêm hôm đó ở Barcelona, sắc mặt của cô trắng bệch.

“…Cái tên điên kia! Anh muốn làm gì vậy hả!”

“Làm cô!”

Cố Tịch Dao hốt hoảng đến cổ họng căng chặt, đã mất đi năng lực ngôn ngữ.

Bắc Minh Quân bá đạo, lãnh khốc, thậm chí lộ ra một cơn giận dữ không tên nào đó, ép chặt thân hình mảnh mai của cô vào bộ ngực rắn chắc của anh.

Thật lâu sau, cô mới phản ứng được, gầm nhẹ theo bản năng…

“Cầm thú! Tôi không phải là công cụ phát tiết của anh!”

“Công cụ phát tiết?” Đôi mắt nâu lạnh lùng của anh híp lại, một vết xước màu đỏ tươi xẹt qua, bàn tay cứng rắn mạnh mẽ của anh đột nhiên hướng về phía cổ áo của cô, kéo sợi dây chuyền bằng inox ở trước ngực của cô: “Cố Tịch Dao, con mẹ nó tôi bị điên rồi cho nên mới tặng chiếc dây chuyền này cho một món đồ chơi.”

Sống lưng của cô run lên, ngọn lửa giận bị chặn lại ở trong lòng: “Anh thấy tiếc thì cứ lấy lại đi! Ai mà thèm chứ.”

“Không cần à?” Trong con ngươi như u đầm của anh bao trùm một con dã thú hung ác đáng sợ.

Đột nhiên…

Đôi môi mỏng lạnh lùng của anh kề xuống, không hề có điềm báo trước, hung hăng gặm cắn một cái ở trước ngực của cô!

Ở vị trí và sợi dây chuyền rũ xuống ngực của cô, để lại một dấu răng vô cùng bá đạo.

“A…” Cố Tịch Dao đau đến nỗi thấp giọng kêu lên.

Anh mới thả lỏng đôi môi ra, cánh tay bóp chặt lấy vòng eo tinh xảo của cô: “Tịch Dao, đã cùng với tôi rồi thì không được chọc giận tôi! Chỉ cần cô đoạn tuyệt không lui tới với mối tình đầu kia, tôi hứa với cô sẽ để cho cô có vinh hoa phú quý hưởng không hết.”

Giọng nói này của Bắc Minh Quân nghe như tiếng nói dịu dàng, nhưng lại làm cho Cố Tịch Dao có một loại cảm giác đáng sợ rùng mình.

“Vinh hoa phú quý?” Cô cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đen nhánh trong trẻo loé lên một sự thê lương: “Bắc Minh Quân, anh cho rằng tôi mong muốn những thứ này à, anh cho rằng tôi chính là một Tô Ánh Uyển khác ư?”

Đôi mắt của anh run lên: “Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì.”

“Muốn cái gì?” Cô thảm thương cười một tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng mà lại không chịu để nó rơi xuống: “Bắc Minh Quân, tôi muốn anh cách xa tôi ra, tôi muốn được tự do.”

“Hoang tưởng!” Dường như là anh đánh gãy lời nói của cô không hề suy nghĩ một chút nào: “Trừ phi tôi nói không muốn cô, nếu không thì cô cũng đừng mong mình có được tự do.”

Bàn tay đang siết chặt vòng eo của cô càng ngày càng chặt!

Chặt đến nỗi khiến cho cô sắp ngạt thở.

“Tại sao chứ, Bắc Minh Quân? Anh không yêu tôi, tại sao lại muốn chèn ép tôi.”

Cô lạnh giọng chất vấn, đâm thẳng vào trong mắt của anh.

“Ai nói là tôi không yêu cô? Tôi yêu cô…” Giọng nói của anh đột nhiên khàn khàn, dừng lại một chút, cô nghe thấy mà trái tim hẫng một nhịp, không ngờ anh lại tiếp tục nói: “Cơ thể của cô! Yêu cánh môi mềm mại của cô, yêu dáng vẻ mê người khi cô nằm ở dưới thân của tôi…”

Bình Luận (0)
Comment