Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 303

Chương 303

“Mẹ yên tâm đi, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà.”

Trình Trình thề thốt.

Sự giáo dục của nhà Bắc Minh, chỉ là một đứa bé năm tuổi, răng cũng còn chưa mọc hết mà đã bị ép phải trưởng thành sớm.

Cố Tịch Dao chợt cảm thấy cánh mũi chua chua…

Buổi tối, gió thổi mát rượi.

Sau khi thả Cố Tịch Dao ở trên đường, Bắc Minh Quân tự lái xe lượn một vòng trong thành phố.

Chuông điện thoại vang lên.

Trong cuộc họp cấp cao của Bắc Minh vào buổi chiều hôm nay, anh đã đập vỡ một chiếc điện thoại di động.

Hình Uy liền nhanh chóng chuẩn bị một cái điện thoại khác cho anh, đồng thời cũng đã sao chép lại tất cả số điện thoại di động và tin nhắn ở trong điện thoại cũ.

Giờ phút này, cảm xúc của Bắc Minh Quân bực bội, căn bản cũng không có tâm trạng nghe.

Nhưng mà tiếng chuông điện thoại vẫn không dừng lại, cứ tiếp tục vang lên một lần lại một lần.

Cuối cùng, anh cũng không kiên nhẫn lấy điện thoại di động lên, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, trầm mặc ba giây, ấn nghe.

“A lô, Vicent?” Đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói già nua mà buồn chán.

Bắc Minh Quân nhíu mày theo thói quen, giọng nói vẫn giống như trong quá khứ, bình tĩnh không có một tia gợn sóng: “Sư phụ.”

“Ây, có phải là sư phụ đã quấy rầy giấc ngủ của con rồi không?”

Bắc Minh Quân chậm rãi cho xe dừng sát ở ven đường: “Không có, con đang lái xe, cho nên không nghe thấy. Đã muộn như vậy rồi mà sư phụ còn chưa nghỉ ngơi à, bệnh cũ tái phát không tốt lắm đâu…”

“Vicent, Ánh Uyển đang ở chỗ của con hả? Ta vừa mới tỉnh dậy, phát hiện nó không có ở đây.”

Một cái tay khác của Bắc Minh Quân móc một điếu xì gà ra, châm lửa lên.

“Không có.” Anh lẳng lặng hít một hơi thuốc lá, sau đó phun ra một vòng khói mờ ảo.

“…” Đối phương im lặng một hồi, cuối cùng cũng thở dài một hơi: “Vicent, mấy ngày nay tinh thần của Ánh Uyển cứ hoảng hốt, rốt cuộc là hai người các con làm sao vậy? Ta chưa từng nhìn thấy nó tiều tụy như vậy…”

Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Quân lạnh lẽo, chắc hẳn là Tô Ánh Uyển vẫn còn chưa nói chuyện bọn họ chia tay cho ba của cô ta biết.

Anh lạnh lùng tỉnh táo: “Sư phụ, người không cần phải lo lắng, Ánh Uyển là người lớn, sẽ biết chừng mực.”

Cô ta đã không mở miệng nói, vậy thì anh cũng không cần thiết phải giải thích. Dù sao sức khỏe của sư phụ không tốt, không chịu được kích thích gì.

“Vicent à, thật ra những năm gần đây sư phụ rất cảm kích con vẫn luôn chăm sóc cho hai ba con của bọn ta, nhưng mà lần này…” Giọng nói trong điện thoại dừng lại một chút: “Không biết tại sao ta thật sự rất lo lắng cho Ánh Uyển, đột nhiên lại không thấy nó đâu nữa, điện thoại thì còn ở trong nhà, cũng không biết là đã chạy đi đâu. Vicent, con đi tìm nó giúp ta đi, có được không?”

Bắc Minh Quân nhắm mắt lại, im lặng phun ra một vòng khói.

Lúc mở mắt ra lần nữa, sự mệt mỏi vừa nãy trong đôi mắt đã tiêu tán không thấy đâu.

Bật mở gạt tàn thuốc trong ngăn kéo của chiếc xe, đốt ngón tay thon dài của anh dụi tắt tàn thuốc.

“Vâng, sư phụ yên tâm nghỉ ngơi đi, để con đi tìm cô ấy.”

Cúp điện thoại, chiếc Hummer bao bọc thép chợt quay đầu lại, hiên ngang chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment