Chương 463
Đêm hôm ấy, Dương Dương và Trình Trình vẫn luôn ở trong nhà đợi mẹ.
Đợi mãi đợi mãi…
Đợi đến khi Dương Dương gật gù cái đầu, cầu sắp ngủ gật mất rồi.
Tinh tinh tinh…
Kim đồng hồ chỉ chín giờ đúng.
Dương Dương ngủ gật, suýt chút nữa thì ngã cắm đầu như chó ăn c*t.
Trình Trình nhíu mày, cuối cùng ấn điều khiển từ xa, tắt TV, đứng dậy: “Anh phải về đây, Dương Dương.”
Dương Dương dụi mắt: “Ồ… mẹ về chưa?”
Trình Trình lắc đầu: “Vẫn chưa. Điện thoại vẫn đang tắt máy.”
“Phải làm sao đây? Mẹ làm gì mà vẫn chưa về nữa, em có một mình chán lắm…” Dương Dương phồng hai bên má, làm nũng kéo áo Trình Trình lại: “Anh đừng đi mà, ở lại với em đi.”
Trình Trình thở dài: “Anh không về, nhà họ Bắc Minh sẽ lật tung khắp nơi lên mất.”
Dương Dương chu miệng: “Nhưng rốt cuộc mẹ đã đi đâu rồi? Mẹ sẽ không vô duyên vô cớ bỏ lại chúng ta đâu…”
“Anh biết…” Trình Trình vỗ vai an ủi Dương Dương: “Em đừng nghĩ lung tung.”
“Bắc Minh Tư Trình, anh không biết tối qua mẹ mất tích đâu, em sợ hôm nay mẹ cũng sẽ mất tích…”
“Tối qua mẹ mất tích sao?” Hiển nhiên lúc này Trình Trình mới biết được chuyện này.
“Ừm ừm!” Dương Dương gật đầu thật mạnh: “Là em mời chú Chi Lâm đến để gọi cho ba birdman của em đấy, bảo ba birdman đi tìm mẹ về…”
Trình Trình nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Dương Dương, em nói xem liệu có khi nào hôm nay ba và mẹ ở cùng nhau không?”
“… Đúng thế!” Dương Dương vỗ trán mình, đột nhiên tỉnh ngộ: “Rất có thể! Vậy chúng ta mau chóng đi tìm họ đi có được không…”
Dương Dương vừa nói, vừa nhảy xuống khỏi sofa, chạy bình bịch ra bên ngoài.
Trình Trình trợn mắt nhìn dáng vẻ lạc quan của cậu: “Về đây! Sao em có thể đi được?”
“Sao em không thể đi chứ? Người ta nhớ mẹ mà…” Dương Dương chu miệng nói.
Trình Trình nhìn chằm chằm em trai mình: “Em thật sự muốn đi sao?”
Dương Dương gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm ừm…”
“Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi việc em phải nghe theo sự chỉ huy của anh! Bất kể là đi đến đâu, anh bảo em nói chuyện thì em nói, anh bảo em làm gì thì em làm đó, khôn được gây rắc rối cho anh! Quan trọng nhất là, cho dù có gặp phải chuyện gì, cũng không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ thật sự của em! Có thể làm được không?”
“Cái quái gì vậy… Bắc Minh Tư Trình, anh xem em là Trái Banh sao?” Dương Dương tức giận.
Trình Trình lạnh lùng nói: “Bối Lạp sẽ không chửi thề.”
“Em không đồng ý!” Dương Dương mạnh mẽ lắc đầu, cậu có vẻ rất kiên định với lập trường của mình.
“Vậy anh đi đây! Em ngoan ngoãn ở nhà tiếp tục đợi mẹ nhé.” Giọng nói của Trình Trình rất nhẹ, nhưng lại kiên quyết khiến người khác không dám nghi ngờ.
Sau đó, cậu không nhanh không chậm chỉnh đốn quần áo của mình, bước ra ngoài cửa, vào lúc cậu mở cánh cửa ra…
“Đợi đã!” Dương Dương vô cùng bối rối, gọi cậu lại: “Được rồi được rồi, em đồng ý với anh!”