Chương 472
Dương Dương giống như chú khỉ con, vui vẻ nhảy nhót.
Trình Trình vẫn ngồi lặng im nhìn Dương Dương trong lòng không khỏi thầm thở dài.
Bỗng nhiên cậu bắt đầu nghi ngờ trước khi mình ra nước ngoài Dương Dương sẽ để lại cho mình mộng đẹp hay ác mộng đây?
Bên trong khu vui chơi trẻ em, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trình Trình nhìn thấy rất nhiều ba mẹ dẫn con cái đi chơi, ai nấy mặt mày rạng rỡ, đột nhiên cậu cảm thấy hơi ghen tỵ.
Mà cậu và Dương Dương lại có ba người làm mặt không có cảm xúc kính cẩn đi theo.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới tâm trạng của Dương Dương.
Dương Dương giống như một đứa trẻ bị thả rông, chơi vui đến quên trời quên đất.
“Ơ, em gái da đen này, chúng ta chơi tàu lợn nhé?” Bởi vì ba người làm cứ đi theo sau lưng, Dương Dương chỉ đành gọi Trình Trình là em gái da đen, không ngờ cậu gọi đến nghiện luôn.
Trình Trình liếc mắt nhìn Dương Dương: “Không đi.”
“Hử? Sợ à? Quỷ nhát gan. Không phải nói phải giữ lại kỷ niệm đẹp sao? Huống chi người ta nói trẻ em không ngồi tàu lượn siêu tốc thì làm sao có tuổi thơ hoàn chỉnh được?”
Sắc mặt Trình Trình hơi cứng ngắc, nhìn vào đường ray uốn lượn cao chót vót kia khẽ nhếch môi: “Anh không muốn ”
“Ai yo, đi đi, đừng do dự nữa! Nếu anh nôn em sẽ lấy túi cho anh.” Vẻ mặt Dương Dương phấn chấn kéo tay Trình Trình.
Chờ sau khi người làm mua vé xong, hai anh em một người nhảy tót lên chỗ ngồi, còn một người thì túm váy leo lên.
Sau khi đã thắt dây an toàn xong, tàu lượn dần dần tăng tốc trượt trên đường ray.
Trình Trình giương mắt lên nhìn trời, đột nhiên cậu cảm thấy mình rất gần với những đám mây, thì ra bầu trời lại đẹp đến vậy.
Tàu lượn theo đường ray, bắt đầu leo qua những ngọn núi sau đó lại lao xuống biển hết đợt này đến đợt khác.
“A a a a ”
Bên tai Trình Trình truyền đến nhiều tiếng gào thét. Đó là tiếng gào thét của các du khách khác.
Trình Trình nhìn những đám mây này, cảm thấy cậu như đang dạo chơi trên bầu trời, đúng là chơi cực kỳ vui. Có lẽ cuộc sống của cậu quá mức yên lặng lại quá mức tẻ nhạt cho nên bị khích thích mạnh mẽ bởi những lần xốc lên cao rồi trượt xuống thấp, khiến cậu cảm thấy cực kỳ phấn chấn.
Nhưng mà Trình Trình lại không ngờ Dương Dương ở bên cạnh lại giơ tay tháo nón che nắng của cậu ra.
“Ọe, ọe, ọe…”
Vừa lúc nãy Dương Dương còn tự xưng mình can đảm cỡ nào thế mà lúc này lại đang ôm mũ che nắng của cậu nôn không ngừng. Trình Trình cạn lời, đây là mũ hoa nhí của cậu đấy.
Rốt cuộc tàu lượn cũng dừng lại.
Vẻ mặt của Trình Trình vẫn luôn bình tĩnh.
Ngược lại là Dương Dương nôn đến hai chân mềm nhũn, sau khi đỡ hơn một chút thì trả lại cái mũ đã bị cậu ói bẩn đến nỗi không nỡ nhìn, sắc mặt Dương Dương trắng bệch nói:”Ầy, trả anh này!”
Trình Trình ghét bỏ lắc đầu, dứt khoát không nhận.
“Là chính cậu không muốn đấy nhé!” Dương Dương nhếch môi cười, sau đó thoải mái vứt nón hoa kia vào thùng rác bên cạnh.