Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 528

Chương 528

“Hừ! Đừng có giả vờ vô tội với tôi! Bây giờ Khởi Hiên hoàn toàn không có cách nào kiếm tiền, mặc kệ cậu ta đi đến nơi nào, chỉ cần báo tên Bắc Minh Khởi Hiên ra, sẽ không có ai dám nhận cậu ta cả! Nếu không phải ông nội của cậu ta lén cho cậu ta chút tiền, sợ là bây giờ cậu ta đã sớm chết đói ở đầu đường Sydney rồi! Mà tất cả những chuyện này đều do cô gây ra? Cô có biết chuyện bị trục xuất khỏi nhà họ Bắc Minh có ý nghĩa gì không hả? Có nghĩa là cả đời này Khởi Hiên đều không có cơ hội đạt được thành công!”

Giang Tuệ Tâm nói đến chỗ kích động, nước mắt lưng tròng: “Thằng bé Khởi Hiên kia từ nhỏ đã bị Quân đè ép, vất vả lắm mới có thể về lại nhà họ Bắc Minh, dần dần đạt được sự tán thưởng ngầm của Quân, nhưng mà rốt cuộc cậu ta đã làm sai cái gì hả? Cậu ta chỉ yêu lầm cô mà thôi! Cố Tịch Dao, coi như tôi cầu xin cô đó, cô rời khỏi Trình Trình, rời khỏi Khởi Hiên, rời khỏi Quân, rời khỏi tất cả mọi người nhà họ Bắc Minh của tôi đi… Hai chú cháu bọn họ gặp được cô, hoàn toàn là một tai họa…”

Nghe đến đây, cổ họng Cố Tịch Dao nghẹn lại: “Thật ra tôi… tôi không hề có ý muốn cướp Trình Trình đi, tôi chỉ muốn đứng bên cạnh nhìn bé trưởng thành là được rồi… Tôi cũng không ngờ Khởi Hiên sẽ vì tôi, mà bị Bắc Minh Quân hiểu lầm đến như thế… bà Bắc Minh…”

Cô thở sâu, nước mắt lưng tròng: “Cho dù tôi không đi, bà cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng một việc…”

“Chuyện gì? Cô nói đi, chỉ cần cô thật sự chịu rời đi, chuyện gì tôi cũng sẽ hứa với cô!” Giang Tuệ Tâm lau nước mắt.

Cố Tịch Dao chớp mắt, mới phát hiện ra Trình Trình không biết đá đứng ở cửa từ lúc nào, đang yên lặng khóc thút thít…

“Trình Trình…” Cố Tịch Dao khàn giọng kinh ngạc nói.

Giang Tuệ Tâm hoảng sợ! Vội vàng nhìn qua, đã nhìn thấy Trình Trình khóc đến lấm lem mặt mày, đau lòng gọi: “Cháu ngoan, lại đây với bà nội…”

Lại không ngờ là Trình Trình lại chạy ào đến ôm lấy đùi của Cố Tịch Dao, lần đầu tiên trong đời cậu bé mất khống chế mà òa khóc lên nói: “Bà nội, bà đừng đuổi mẹ đi mà…”

Tiếng mẹ này của Trình Trình, làm cả hai người phụ nữ đều xúc động.

Nước mắt Cố Tịch Dao tuôn trào, kích động bế Trình Trình lên: “Bé ngốc, bà nội không có đuổi mẹ đi, bà nội chỉ muốn Trình Trình có thể yên tâm học tập thôi…”

Một cô gái tốt bụng như cô quyết định giữ mặt mũi cho Giang Tuệ Tâm trước mặt đứa bé, cô không muốn Trình Trình sẽ hận bà nội của cậu, không hy vọng tâm hồn bé bỏng của cậu phải gánh chịu quá nhiều chua xót.

Giang Tuệ Tâm hơi bất ngờ nhìn Cố Tịch Dao, không ngờ cô sẽ nói đỡ cho bà, bà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trình Trình: “… Cháu ngoan, con đã nghe hết những lời lúc nãy rồi sao? Hay là… con đã sớm biết cô ta là mẹ của con rồi?”

Trình Trình khóc nhào vào ngực Cố Tịch Dao, không thèm quan tâm đến Giang Tuệ Tâm.

Giang Tuệ Tâm kinh ngạc nhìn Cố Tịch Dao một chút: “Thôi vậy… Tôi cũng không muốn truy cứu sao hai người nhận nhau, Cố Tịch Dao, dù Trình Trình hận tôi, tôi vẫn nói câu nói đó, đừng để vì cô mà nhà họ Bắc Minh gà bay chó chạy nữa.”

Mắt Cố Tịch Dao ngấn nước, rặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, gật đầu: “Vậy tôi chỉ xin bà Bắc Minh đồng ý với tôi một chuyện, hãy chăm sóc Trình Trình thật tốt. Thật ra đứa bé này cũng không cần cơm ngon áo đẹp, nó chỉ muốn một lời dỗ dành của ba nó, một lời thăm hỏi ân cần ấm áp…”

Giang Tuệ Tâm trìu mến nhìn Trình Trình, cuối cùng hứa hẹn: “Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ cố hết sức khuyên nhủ Quân quan tâm Trình Trình nhiều một chút.”

“Vậy là được rồi.” Cố Tịch Dao kéo Trình Trình từ trong ngực ra đến, dịu dàng lau đi nước mắt nóng hổi trên mặt con trai: “Trình Trình đừng khóc, Trình Trình chỉ cần nhớ kỹ, dù mẹ ở đâu, mẹ đều sẽ nhớ thương Trình Trình…”

“Hu hu… mẹ, đừng đi…”

Đứa bé này từ nhỏ đã kiềm chế tâm trạng u buồn của bản thân, nhưng rốt cục không kìm được òa khóc nhào vào trong ngực cô. Có lẽ chuyện đời chính là như vậy. Bạn cho rằng hạnh phúc đã gần trong gang tấc, thì nó lại đột nhiên quay ngoắt một cái, đánh bạn quay về điểm bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment