Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 556

Chương 556

Ban đêm ở Sydney còn vắng lặng hơn nhiều so với thành phố A.

Anh lái xe lượn mấy vòng mới làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Trong đầu lại tưởng tượng lại cảnh mình và Cố Tịch Dao ở chung với nhau, nhất là vẻ mặt của cô lúc nhìn thấy con của anh ngày đó…

Không, bây giờ nghĩ lại, ngày đó tên nhóc đầu đầy pháo bông mà anh bắt gặp ở cửa nhà cô không phải con của anh, mà là con trai của cô!

Rầm!

Một quyền hung hăng nện trên tay lái ô tô!

Chẳng trách ngày đó cô lại có vẻ kinh ngạc đến thế. Anh còn tưởng là do cô nhìn thấy con của anh nên mới tò mò mà thôi!

“Người phụ nữ đáng chết!”

Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cô lại dám đùa giỡn với anh!

Sau đó, dường như anh nghĩ tới điều gì, vội vàng trong đêm gọi đến một dãy số điện thoại.

Sau vài tiếng kêu, đối phương liền nghe máy: “Quân? Dì nghe người hầu nói con đi Sydney. Sao rồi, thấy Trình Trình chưa? Ha ha, đây mới đúng này, dù sao cũng là cha con, máu mủ tình thâm…”

“Dì Tâm!” Bắc Minh Quân ngắt lời Giang Tuệ Tâm, trực tiếp hỏi: “Trước đó con có hỏi dì về thân phận của người phụ nữ mang thai hộ năm năm trước kia, bây giờ dì có câu trả lời chưa?”

“Chuyện này…” Giang Tuệ Tâm rõ ràng ngắc ngứ một chút: “Ha ha, Quân à, không phải dì nói với con rồi sao, trợ lý kia của dì về quê mất rồi vẫn còn chưa trở về. Túi hồ sơ trước giờ đều giao cho cô ấy cất giữ…”

“Mấy tháng rồi mà vẫn chưa trở lại?” Giọng điệu của Bắc Minh Quân trở nên lạnh một chút, con người lóe lên: “Dì Tâm, đây không phải là hiệu suất làm việc của dì. Hoặc là nói, dì cố gắng không muốn để cho con biết chứ gì?”

“Ấy… Quân, sao con lại đột nhiên nói vậy? Dì Tâm sao có thể…”

“Cố Tịch Dao!” Bắc Minh Quân lạnh lùng ngắt lời Giang Tuệ Tâm.

“Hả?” Giọng của Giang Tuệ Tâm trong điện thoại đột nhiên run rẩy một chút.

“Người đó chính là Cố Tịch Dao đúng không?” Khóe miệng của anh hiện lên tia trào phúng. Phản ứng của Giang Tuệ Tâm đã cho anh biết: “Thì ra dì cũng đã sớm biết rồi. Dì Tâm, uổng công con tin tưởng dì như vậy!”

“…Quân, dì…” Nhất thời, Giang Tuệ Tâm trở nên hoảng hốt: “Dì cũng là mới biết cách đây không lâu…”

“Vậy vì sao không nói cho con biết trước tiên?” Bắc Minh Quân nghiêm nghị chất vấn làm cho Giang Tuệ Tâm á khẩu không trả lời được: “Hay là nói căn bản dì biết trước cô ta tiếp cận con có mục đích riêng? Vậy tại sao không nói cho con biết?”

“…” Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi: “Quân, thủ đoạn của người phụ nữ tên Cố Tịch Dao này quả thực cao minh, ba lần bảy lượt dì đều suýt chút nữa bị cô ta lừa bịp. Nhưng dì thấy con cưng chiều cô ta, sợ con biết cô ta là mẹ của Trình Trình thì lại càng thêm say đắm cô ta…”

“Say đắm?” Bắc Minh Quân cười khổ một tiếng, chẳng lẽ đây là cách mà người ngoài đứng nhìn anh đối xử với người phụ nữ này như thế nào? “Vậy dì có biết cô ta tự ý trộm đi của con một đứa con trai hay không?”

“Hả? Trộm đi một đứa con trai? Quân, lời này là sao?” Giang Tuệ Tâm hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.

Trong mắt Bắc Minh Quân toát ra tia lạnh: “Dì Tâm, xem ra dì cũng bị cô ta lừa!”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Quân? Không phải con đang ở Sydney sao, chẳng lẽ Cố Tịch Dao cũng về Sydney rồi?”

Bình Luận (0)
Comment