Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 558

Chương 558

Bắc Minh Quân vốn đang rất phẫn nộ trong lòng nên khi nhìn thấy đôi mắt trong veo nhìn thấu mọi chuyện của cậu con trai giống y chang Cố Tịch Dao thì anh lại càng tức giận! Lúc trước anh đã từng cảm thấy ánh mắt của con mình giống cô như đúc, tại sao khi ấy anh không nghĩ ra cô chính là mẹ của đứa trẻ chứ?!

Có lẽ cô nói đúng, anh hoàn toàn không quan tâm mẹ ruột của Trình Trình là ai!

“Con nhận lỗi gì? Con cũng biết mình sai ở đâu sao?” Anh lạnh lùng khiển trách Trình Trình, dựa vào đâu mà bọn họ ai cũng biết con anh thì chẳng biết gì? Đem anh ra làm trò đùa vui lắm sao?!

Trình Trình chớp chớp ánh mắt, nhướn mày lên, và câu đầu tiên cậu nhóc thốt ra chính là: “Ba ba, là lỗi của con, con không nên giấu ba chuyện giải thưởng, cũng không nên mời mẹ đến tham dự buổi lễ. Mọi chuyện đều là lỗi của con, xin ba đừng trách mẹ, được không…”

Hit! Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu!

Hình Uy không khỏi thay cậu chủ nhỏ Trình Trình toát mồ hôi lạnh, những lời mà cậu chủ nhỏ Trình Trình vừa nói, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu mà!

Bắc Minh Quân híp đôi mắt với ánh nhìn sâu xa của mình và quan sát đứa con đang quỳ, nghiến rang ken két: “Giỏi lắm! Xem ra con đã biết mẹ con là ai từ trước rồi!”

Anh nói xong, lại liếc thằng nhóc tinh ranh đang nằm ngủ chổng vó bên cạnh Trình Trình!

Đồng tử co rụt lại, anh lại mắng Trình Trình: “Con cũng đã biết đến sự tồn tại của thằng nhóc thối tha này từ trước rồi, phải không?!”

Trình Trình lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng người ba lạnh lùng hà khắc nhưng vẫn trấn định gật đầu: “Đúng vậy, ba ba…”

“Chết tiệt! Biết rồi mà con vẫn còn hùa theo bọn họ để lừa gạt ba?” Bắc Minh Quân siết chặt nắm đấm: “Ba nuôi con suốt năm năm trời đều là công cốc sao! Còn mẹ con vừa mới xuất hiện con liền ngoắc đuôi chạy theo, rốt cuộc trong mắt con còn có người ba này hay không?!”

Uổng công anh lúc trước còn động lòng trắc ẩn.

Vì nghĩ cho con mình chỉ có một người thân là anh nên rốt cuộc anh vẫn không nỡ để cho con dẫm vào vết xe đổ của mình, không nỡ để cho con phải trai qua một tuổi thơ cô đơn lạc lõng giống như mình.

Nhưng hóa ra, anh đã đoán sai rồi!

Bắc Minh Tư Trình hoàn toàn không cần anh!

Thân thể bé nhỏ của Trình Trình lại run lên, lần này, cậu lấy hết dũng cảm nhìn vào mắt ba mình, vẻ mặt xuất hiện sự già dặn trước tuổi và đáp lời: “Ba ba… là ba bắt con phải ra nước ngoài, có phải ba cảm thấy có đứa con này hay không cũng không quan trọng không, ba mới là người chưa bao giờ tự xem mình là cha ruột của con… Nhưng mẹ thì không như vậy, mẹ luôn ôm con vào lòng, mẹ thật sự yêu con, cho con sự ấm áp, khiến con cảm thấy được mình là người quan trọng nhất của mẹ… Đó là những thứ mà ba chưa từng cho con!”

“…” Ánh mắt của Bắc Minh Quân bất chợt lóe lên một tia hung dữ, anh cảm thấy buồn cười vì những lời Trình Trình nói.

Quả thật, anh thừa nhận mình không biết cách làm ba!

Anh thừa nhận anh không có biện pháp nói ra những lời yêu thương con!

Một người lạnh lùng như anh ngay cả chính bản thân cũng bị chính mình thờ ơ huống hồ mang đến sự ấm áp cho người khác?

Vì thế, anh tức giận đến mức đá vào Dương Dương đang ngủ say như con lợn chết!

Nhưng dù sao đứa nhỏ này vẫn còn quá nhỏ nên anh đã khống chế lực đá của mình. Cho dù anh có phát điên đi nữa cũng không thể khiến con trai mình bị thương được!

Trong lúc ngủ mơ dường như Dương Dương cảm giác được có người đá mình nên cậu liền cáu bẳng cằng nhằng: “Ai ya… Cút đi…” Sau đó, thân hình bé nhỏ lại nghiêng sang một bên tiếp tục ngủ…

“Ngồi dậy!”

Bình Luận (0)
Comment