Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 666

Chương 666

Bốn người ôm ngực, run rẩy co lại. Bọn họ cuối cùng cũng tin lời của cô gái đó nói, thì ra cô thật sự quen ông, ông chủ lớn…

“Truyền thông Họa Ý?” Giọng nói u ám của Bắc Minh Quân giống như địa ngục, khiến các hoa mỹ nam phát run: “Rất tốt, ngày mai không cần đến công ty nữa, cuốn gọi cút đi!”

“Á…”

“Hả?”

“Hức…”

“Không…”

Giọng nói của bốn người phát ra tiếng kinh sợ, cắn môi, dù sao quá trẻ tuổi, căn bản không phản ứng kịp rốt cuộc đã sai ở đâu?

“Ý, ý của ông chủ lớn là muốn phong sát chúng tôi?”

“Nhưng, nhưng chúng tôi không làm sai chuyện gì…”

“Chúng tôi vừa thành lập nhóm, công ty còn chưa hỗ trợ chúng tôi gì cả…”

“Giám đốc Khương nói chúng tôi rất có tiền đồ phát triển…”

Cố Tịch Dao ngồi trên sô pha, nhìn một đoàn bóng đen trước mắt, không, nói chính xác là bóng dáng cao lớn đó.

Thật quen thuộc…

Nhưng cô không nhớ được, trong đầu cô tràn ngập men rượu, chỉ muốn bốn hoa mỹ nam trước mắt.

Vì thế, cô không kiên nhẫn đưa chân, đạp mạnh một cước vào mông của Bắc Minh Quân!

Lần này, cô thành công đá anh ra!

“Cố Tịch Dao!” Bắc Minh Thiên tức giận xoay người, gào lên một tiếng!

Người phụ nữ này vậy mà còn dám đạp anh!

“Tránh ra, đừng cản tôi… ờm…” Cô lại chê bai nhíu mày, ợ một cái, sau đó lần nữa nhìn bốn hoa mỹ nam đó, rồi cười sáng lạn: “Ha ha, mau cởi…”

Bắc Minh Thiên hít một ngụm khí lạnh, người phụ nữ này thật sự say đến mức không biết sống chết rồi!

Anh lạnh lùng liếc nhìn bốn hoa mỹ nam đó, ánh mắt sắc bén: “Muốn biết tại sao? Vậy thì các cậu không nên đụng vào người phụ nữ của tôi!” Đoàng…

Giọng nói tràn đầy sự tức giận.

Bốn hoa mỹ nam thiếu chút nữa con ngươi lồi ra ngoài.

Không tin được nhìn cô gái ngồi trên sô pha cười ngây ngốc, lại nhìn ông chủ lớn âm trầm đáng sợ.

Người, người phụ nữ vừa rồi còn bảo bọn họ cởi qu ần sịp, vậy mà lại là người phụ nữ của ông chủ?

Bốn hoa mỹ nam liền hoảng loạn aaaaaa!

Ai cũng không dám tin, bọn họ vậy mà dây phải người phụ nữ của ông chủ!!

Không, nên nói là, là người phụ nữ của ông chủ muốn dùng quy tắc ngầm với bọn họ…

“Ông, ông chủ, là cô ấy cô ấy…” Lời phía sau, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén của ông chủ mà bị chặn lại.

“Chúng tôi bị oan…” Chữ uổng, cuối cùng vẫn phải nuốt vào trước ánh mắt âm lãnh của ông chủ lớn.

“Tha cho chúng tôi một lần đi! Chúng tôi không biết sự việc…”

“Chúng tôi cũng không dám nữa… Chúng tôi thật ra cái gì cũng chưa có bắt đầu…”

Bốn hoa mỹ nam bỗng dưng nói không thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment