Chương 676
Bắc Minh Quân bị cơn đau này làm cho giật mình tỉnh dậy.
Anh mở mắt ra theo phản xạ, và phản ứng đầu tiên của anh là: “Đã tỉnh rồi đúng không, hửm?”
Trong giọng nói của anh ta lộ ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
“A….” Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đột nhiên hét lên: “Bắc Minh Quân…”
Thật sự là anh!
“Hừ.” Anh phát ra tiếng hừ từ trong mũi, dùng cánh tay chống người dậy, vẫn là hình ảnh nữ dưới nam trên, anh nhìn xuống tư thế của cô, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra ngọn lửa u oán.
Lúc này cái ót của anh vẫn còn đang đau nhức từng cơn.
“Tại sao anh lại ở đây vậy?”
Hiển nhiên tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi cô say rượu cô đều đã quên đi hết tất cả không chừa lại cái gì, có nhớ cũng không nhớ được.
Trọng điểm là Bắc Minh Quân không chỉ ở trong nhà của cô, mà còn đang ở trên giường của cô.
Điểm quan trọng hơn chính là giờ phút này bọn họ… là thẳng thắn gặp nhau.
…
Anh hơi nheo mắt lại, tội trạng tối ngày hôm qua của cô gái này không thể đếm hết được, đáng sợ hơn chính là sau khi cầm đồng hồ báo thức đánh anh ngất xỉu, thế mà còn có thể vô tội truy hỏi anh như vậy, hỏi tại sao anh lại ở đây.
“Tại sao tôi không thể ở đây được chứ? Cô đừng quên bây giờ tôi cũng ở chỗ này.”
“Đánh rắm, nhà của anh ở phía đối diện.”
Ngay sau đó…
“Chát…”
Một bàn tay không hề có báo hiệu trước mà đánh lên trên mặt của Bắc Minh Quân.
Bầu không khí lập tức ngưng trọng!
Bắc Minh Quân trố mắt nhìn, ánh mắt run lên, lập tức nắm thật chặt lấy bàn tay tát anh.
“Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi hả? Cô nên may mắn người ngủ ở bên cạnh của cô chính là tôi mà không phải là mấy tên éo lả dựa vào mặt để kiếm cơm.”
Cố Tịch Dao tức giận đến nỗi lòng ngực phập phồng, hai mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm.
“Tôi tình nguyện người ngủ ở bên cạnh của tôi chính là mấy hoa mỹ nam kia, còn đỡ hơn cái đồ khốn nạn không có tình người như anh.”
Nói xong, cô dùng sức vùng vẫy, liều mạng vùng vẫy…
Sự đụng chạm của anh làm cho cô hốt hoảng!
“Khốn nạn, anh cút ra ngoài cho tôi.”
Anh híp mắt lại, dùng sức lực rất lớn, mới nhịn xuống xúc động muốn bóp ch3t người phụ nữ này.
Cô lại dám nói cô thà rằng muốn mấy cái tên ẻo lả kia chứ cũng không cần anh.
“Tôi có thể tha thứ cho việc cô uống rượu, nhưng mà tuyệt đối không cho phép cô lại uống say! Nếu như có lần sau…”
“Lần sau?” Cô tức giận đánh gãy lời của anh: “Anh Bắc Minh, xin hỏi anh là gì của tôi vậy? Anh có tư cách gì mà quản tôi? Tôi có uống say hay không thì không hề có một tí quan hệ nào với anh cả.”