Chương 693
“Đúng rồi, Quân, hôm đó em nhớ cô gái kiên quyết không nhường chiếc váy cho chúng ta, về sau anh làm sao thuyết phục cô ấy? Thật sự muốn biết, anh dùng cách gì, có thể khiến cô gái đó nhường cho, ha ha…”
“…”
“Quân?” Phỉ Nhi nhước mắt liếc nhìn Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại. Anh nhướn mày, bừng tỉnh lại, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm…” Trái tim không ở đây.
Phỉ Nhi lộ ra thần sắc thương tâm: “Quân, sao thế…”
“Không có gì.” Bắc Minh Quân lạnh nhạt lắc đầu, găng gạc trên tay đã tháo ra, còn để lại một số vết thương nông, đều đã kết vảy…
“Vậy anh nguyện ý nói cho em biết, rốt cuộc dùng cách gì để cô gái đó nhường lại?” Phỉ Nhi cười tươi nói.
Bắc Minh Quân lông mày càng nhíu chặt, nghĩ đến ngày hôm đó ở trong phòng thử đồ ở trung tâm thương mại, đôi mắt đó của Cố Tịch Dao tràn ngập tổn thương… Trái tim của anh không khỏi bị vật gì đó bóp chặt đến đau đớn.
“Ừm… Cũng không có gì, trả giá cao hơn mấy lần cho cô ta, cô ta tự nhiên sẽ nhường lại…” Anh bịa bừa một lý do, trái tim co rút lại.
Trên thực tế, anh không những không cho Dao một đồng tiền nào, thậm chí còn dùng hành vi ác ôn lột bỏ quần áo trên người cô.
Chỉ có điều, những điều này, anh tuyệt đối sẽ không nói cho Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi cảm động mỉm cười, mặc dù vết sẹo nhỏ trên mặt ảnh hưởng đến biểu tình của cô ta, nhưng đôi mắt long lanh có thần vẫn trong veo, thâm tình nhìn người đàn ông cô ta yêu sâu đậm, cô ta đột nhiên có chút nghèn nghẹn: “Cảm ơn anh, Quân, cảm ơn anh đã vì em làm những điều đó…”
Mãi đến thời khắc này, Phỉ Nhi vẫn cảm thấy Quân đính hôn với cô ta giống như một giấc mộng khiến người ta khó tin.
Lại chìm vào trong mơ, không cách nào thoát ra.
Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, khôi môi khẽ nhếch lên.
Anh vẫn giống như trước kia, tính tình lãnh đạm, tác phong tao nhã cao quý, nói chuyện bình lặng như gương, dường như cái gì cũng không phá hủy được vỏ bọc băng giá đó của anh.
Phỉ Nhi sớm đã quen với sự lạnh nhạt của anh.
Bởi vì cô ta biết, đằng sau sự lạnh lùng của anh, là nhu tình sâu hơn biển…
Đột nhiên, rầm—
Cửa bị một lực mạnh mở ra!
Sau đó, một thân thể nhỏ nhắn, giống như phong hỏa luân xông vào trong phòng bệnh—
Giống như một cơn lốc nhỏ, bịch bịch hai cái thì bò lên trên giường bệnh của Bắc Minh Quân, khí thế hùng hổ đứng trước mặt anh!
Giây tiếp theo, đầu của dụng cụ xỏ giày kề ở cổ họng của Bắc Minh Quân—
“Nghe, nói, ba, sắp, đính, hôn, rồi!!”
Một giọng nói từ tốn xen lẫn tức giận, nhấn mạnh từng chữ.
Bắc Minh Quân nhướn mày, liếc mắt nhìn dụng cụ xỏ giày ở cổ họng của mình, đồng tử sâu thẳm đột nhiên co lại!