Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 808

Chương 808

“Thì ra em ở đây…a, em khóc…” Vân Chi Lâm vội đi tới, lấy khăn giấy ra, ấm áp lau nước mắt cho cô…

Cố Tịch Dao sững sốt, lúc này mới phát hiện mình đã nước mắt thành sông…

“A? Haha…” Cô ngượng ngùng cười, hoảng loạn nhận khăn giấy của Vân Chi Lâm, lau lung tung trên mặt, lắc đầu: “Không cẩn thận bụi bay vào mắt…”

Vân Chi Lâm bất giác nhíu mày, cẩn thận đánh giá cô: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Vân Chi Lâm suy nghĩ thấu đáo, như phát hiện ra gì đó.

Người có thể khiến Cố Tịch Dao nước mắt thành sông mà không hề hay biết, trên đời này ngoại trừ Bắc Minh Quân, còn có thể có ai?

“Không…” Cố Tịch Dao vừa cười lắc đầu, vừa nói: “Chi Lâm, có phải Trình Trình Dương Dương sắp tới rồi không? Chúng ta mau đi đón chúng đi…”

Nhưng tại sao, lúc cô cười, nước mắt lại càng chảy dữ dội chứ?

Cô lúng túng cười với Vân Chi Lâm, sau đó quay đi, ra sức lau nước mắt trên mặt.

“Ha…thật kỳ lạ…càng lau càng chảy…” Cô cười ngây ngốc, cảm thấy ở trước mặt Vân Chi Lâm, mình giống như một thằng hề, lau thế nào cũng không thể lau khô nước mắt…

“Đừng lau nữa!” Vân Chi Lâm nắm lấy cổ tay cô, giật lấy khăn giấy trên tay cô: “Nếu còn lau nữa, da của cô cũng sẽ bị cô lau đến rách đó!”

Vân Chi Lâm đột nhiên có chút tức giận, nâng khuôn mặt như hoa lê dính hạt mưa của Cố Tịch Dao lên, mi tâm nhíu lại: “Có phải là gặp Bắc Minh Quân rồi không?”

Anh một lời nói trúng.

Đôi con ngươi của cô chợt co lại.

“…” Nụ cười của cô cứng đờ ở bên khóe miệng, nước mắt trượt qua khóe mắt, lúc này, cô cũng không ngụy trang được nữa, túm lấy cổ áo của Vân Chi Lâm, đôi môi run rẩy, từng chữ từng chữ nói—

“Phải a, tôi gặp anh ta rồi…Chi Lâm, tôi còn gặp hôn thê của anh ta nữa…bởi vì làn da của tôi hoàn hảo không khiếm khuyết sao? Bởi vì tôi không có bị suyễn sao? Bởi vì tôi không đủ yếu đuối sao? Cho nên tôi cần phải nhường cô ta? Lễ phục ánh trăng nhường cho cô ta…hôn nhân nhường cho cô ta…tương lai có phải ngay cả con cái cũng phải nhường cho cô ta không…Chi Lâm anh nói cho tôi biết đi, tại sao anh ta phải đối xử với tôi như vậy? Hả? Tại sao a…”

Có lẽ là sự ủy khuất tích tụ trong trái tim nhiều ngày, đồng loạt bộc phát ra, lúc này, cô khóc không thành tiếng…

Có lẽ, câu nói đó của Bắc Minh Quân, chơi đàn không phải là ngỏ lời yêu, đã làm tổn thương đến cô.

Cô ở trước mặt Vân Chi Lâm, khóc như một đứa trẻ…

“Tịch Dao, tôi biết…tôi biết để cho cô tận mắt nhìn thấy, nhất định sẽ không thể chịu nổi…” Vân Chi Lâm ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, dịu giọng dỗ dành: “Cô biết không, thật ra hôm nay, khách sạn Đông Phương giới nghiêm, chính là bởi vì bọn họ cử hành lễ đính hôn ở tầng 16. Tôi thừa nhận, là tôi cố ý dụ cô đến đây, nhưng mục đích của tôi vốn không phải vì để cô tận mắt nhìn thấy bọn họ đính hôn như thế nào…Tịch Dao, cô muốn biết hôm nay tôi hẹn cô đến, rốt cuộc là muốn làm gì không?”

Cố Tịch Dao lắc đầu!

Vân Chi Lâm nhếch môi cười một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng đều đặn: “Đi theo tôi, cô sẽ biết thôi…”

Nói xong, anh kéo lấy tay của cô, trực tiếp đi đến tầng 16…

 

Bình Luận (0)
Comment