Chương 834
Sáng sớm ngày mai.
Cố Tịch Dao gọi điện cho Trình Trình Dương Dương, dù sao phải ra nước ngoài rồi, trong lòng cô nhớ hai đứa con trai.
“Mẹ, mẹ sẽ đưa em gái về chứ?” Trình Trình hỏi nhỏ trong điện thoại.
“Mẹ cũng muốn lắm a, nhưng phải xem tình hình.”
Trong ngữ khí của Cố Tịch Dao có một tia bất lực, nếu như đưa bé con về, đó chắc chắn là một sự mạo hiểm.
Trừ phi Anna cũng theo về, như vậy cô còn có thể để bé con ở chỗ Anna, một là bé con có người chăm sóc, hai là cũng không dễ bị Bắc Minh Quân phát hiện.
Nhưng Anna phải sau tết mới về được.
“Vậy mẹ có về qua tết với bọn con không?” Trong thanh âm trẻ con bình tĩnh của Trình Trình thực ra có một tia hi vọng.
“…” Cố Tịch Dao thở dài: “Mẹ rất muốn cùng ba đứa con ăn Tết…”
“…” Trình Trình trầm mặc, bé biết đây dường như là chuyện không thể nào, sợ mẹ thương tâm, cậu bé nhỏ vội vàng nói: “Vậy mẹ yên tâm đón tết với em gái đi, đến lúc đó con và Dương Dương len lén video chat với mẹ, được không?”
“Bảo bối…” Cố Tịch Dao dịu giọng gọi một tiếng: “Con đúng là một đứa bé ngoan chu đáo. Ừm, cứ quyết định vậy đi. Dương Dương đâu?”
“Em ấy và chú ba đi mua pháo bông rồi.”
“Thằng nhóc này, vừa nhìn thấy chú ba nó là liền như ruồi bu thịt ôi vậy…” Cô cười than: “Được rồi, vậy Trình Trình nói với Dương Dương một tiếng, mẹ phải đi Malaysia rồi ha, lúc về sẽ mang quà cho các con. Các con ở nhà Bắc Minh cũng phải qua tết vui vẻ đó!”
“Dạ biết rồi, mẹ, năm mới vui vẻ…” Trình Trình hiểu chuyện đến khiến người ta đau lòng.
“Năm mới vui vẻ, các bảo bối của mẹ…”
Ba đứa con, không có nói là yêu đứa nào nhất, bởi vì mỗi đứa cô đều yêu sâu sắc.
Tuy nhiên chỉ có Trình Trình là người cô nợ nhiều nhất, bởi vì từ khi Trình Trình ra đời, đã không có ở bên cạnh cô. Dương Dương và cô bé nhỏ thì may mắn được cô nuôi đến lớn.
Nhưng Trình Trình cũng là đứa trẻ hiểu chuyện và khiến người ta đỡ lo nhất.
Điểm này, cách giáo dục lãnh khốc của Bắc Minh Quân đối với Trình Trình tuy rất có hiệu quả, nhưng—
Cũng rất tàn nhẫn.
Nhưng chắc chắn, Trình Trình sau này sẽ giống như ba của bé, là người kế nhiệm ưu tú nhất, xuất sắc nhất của nhà Bắc Minh!
Cố Tịch Dao lưu luyến không nỡ mà cúp điện thoại, hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười xán lạn, kêu một tiếng với căn nhà—
“Được rồi! Xuất phát thôi!”
Thế là cô cầm lấy túi xách, kéo theo vali, vừa kéo cửa ra—
Thân ảnh cao lớn của Vân Chi Lâm đã đứng sẵn ngoài cửa, đang định giơ tay gõ cửa.
“Chi Lâm?” Cô sửng sốt.
Vân Chi Lâm nhìn lướt qua hành trang của cô: “Định đi du lịch xa à?”
Cô cười gật đầu: “Ừm, đi Malaysia gặp cô bé nhỏ.”