Chương 840
Như vậy xem ra, lúc chủ tử vừa mới đến Sabah thì đã bị người của bang Tam Trúc để mắt tới: “Vậy tại sao Mạc Cẩm Thành lại không đến, ông ta làm nhiều chuyện như vậy không phải là muốn ép chủ tử đến Sabah hay sao!”
Bắc Minh Quân nhún nhún vai, trên tay bưng ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, khóe môi cong lên một nụ cười…
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
“Cho nên nếu như chiều nay Mạc Cẩm Thành vẫn còn chưa chịu xuất hiện thì chủ tử sẽ trở về thành phố A?” Mặc dù Hình Uy đã đi theo bên cạnh của Bắc Minh Quân nhiều năm, nhưng liên quan đến ân oán giữa Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Quân, Bắc Minh Quân cũng không nhiều lời với Hình Uy, Hình Uy cũng rất thức thời không xen vào việc của người khác.
“Hừ hừ.” Bắc Minh Quân hừ lạnh một tiếng, ngầm thừa nhận.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm với ánh mặt trời sáng lạn, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, đột nhiên hỏi: “Hình Uy, cậu nói thử xem bầu trời ở Sabah thật sự trong xanh hơn ở thành phố A à?”
Hình Uy gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, ở Sabah giống như là mùa hè.”
Bắc Minh Quân dừng lại một chút, ánh mắt sâu xa lạnh nhạt thì thầm một câu: “Nhưng mà Sabah sẽ không có tuyết rơi, một thành phố không có tuyết rơi, vậy thì không hoàn mỹ…”
“Chủ tử, trên trái đất này không có thành phố nào hoàn mỹ. Có người thích thành phố phồn hoa, có người thích thành phố lạnh lẽo, cái này hoàn toàn quyết định bởi sở thích của con người… cũng chỉ là chủ tử thích thành phố có tuyết rơi mà thôi.”
Bắc Minh Quân không lên tiếng, nhíu mày nhìn lên bầu trời, đôi mắt dần dần mông lung…
Ánh nắng ở nơi này chói mắt hơn so với thành phố A.
Có lẽ là nhiều năm trôi qua, tính cách lạnh lùng của anh cũng làm anh thích những thành phố lạnh hơn.
Nếu như là anh, anh thà rằng ở lại thành phố cô độc như Tây Ban Nha, cho dù Sabah có đẹp đi nữa cũng không phải là nơi có thể giữ anh ở lại…
Đột nhiên, anh nghe thấy Hình Uy thấp giọng kêu một tiếng: “Chủ tử, là cô Cố!”
Lúc này Bắc Minh Quân mới thu hồi ánh mắt đang ngửa mặt mình lên trên bầu trời nhìn về phía con phố
…
Cố Tịch Dao cầm điện thoại di động, vừa đi vừa liên lạc với người của bang Tam Trúc.
“…” Ừ, tôi sắp đến khách sạn Thanh Song rồi… ở khu phòng vip hả? Được rồi, làm phiền anh chuyển đạt với bà chủ Mạc của các anh, một lát nữa tôi sẽ đến nơi.”
Cúp điện thoại, Cố Tịch Dao bỏ điện thoại lại vào trong túi xách, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cái ba lô nhỏ, ở trong đây có đặt một sợi dây chuyền kim cương có giá trị rất lớn.
Mặc dù là có chút tò mò, với tư cách là vợ của chủ tịch bang Tam Trúc, sao dì Như Khiết lại ở khách sạn Thanh Song, nhưng mà Cố Tịch Dao cũng không nghi ngờ, trực tiếp đi về phía của khách sạn.
Ai ngờ lúc cô vừa mới đi đến đầu đường…
Mấy tên lưu manh tóc vàng nói tiếng Anh mang theo chất giọng của Malaysia chặn ở trước mặt của Cố Tịch Dao, cười híp mắt nói: “Hắc, người đẹp muốn đi đâu vậy, để anh em bọn tôi dẫn đường cho cô cho, như thế nào?”
Trong lòng của Cố Tịch Dao siết chặt lại.
Mặt lạnh lùng, cô không lên tiếng, muốn đi đường vòng.
Nhưng lại bị mấy tên tóc vàng kia chặng đường đi…
…
Một cảnh này rơi vào tầm mắt của Bắc Minh Quân và Hình Uy.
“Sao cô Cố cũng ở Sabah vậy?” Hình Uy nghi ngờ.