Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 869

Chương 869

“mẹ là người xấu…hu hu, không đón Giáng sinh với Cửu Cửu…không đón Nguyên đán với Cửu Cửu…mẹ là người xấu…” Thanh âm con bé khàn khàn, cái đầu nhỏ dùng sức dụi vào áo của Cố Tịch Dao, niềm nhung nhớ đối với mẹ đã chuyển hóa thành nước mắt.

“Ha ha, mẹ đây không phải là đến đón tết với tiểu Cửu Cửu rồi sao?” Cố Tịch Dao ôm lấy con bé vào trong nhà: “Vậy bảo bối mấy ngày này có nghe lời của dì Anna không đó?”

con bé sụt sịt mũi, thu nước mắt lại, gật đầu như gà mổ thóc: “Có a có a! Cửu Cửu hồi nãy còn giúp dì Anna làm việc nữa đó!”

“Ha ha, vậy sao? Đã làm gì thế?” Cố Tịch Dao cười hỏi, đặt cô bé lên sofa.

con bé lập tức nở một nụ cười xinh đẹp, nước mắt và nước mũi vẫn còn vương trên khuôn mặt, vui vẻ nói: “Con lấy khăn trong toilet lau bồn tắm nhỏ, còn lau cả bồn cầu nhỏ, hồi nãy còn lau chén nữa, Cửu Cửu rất là siêng a!”

“Chén?” Cố Tịch Dao giật mình.

Lúc này, Anna bưng bát cơm ra, chuẩn bị dùng bữa…Nhưng nghe xong câu nói của con bé, Anna sững người …

“Cố Cửu Cửu, con lại lấy khăn lau bồn cầu lau chén?” Cố Tịch Dao điên rồi.

Thế là, bữa cơm trưa đến muộn này bắt đầu trong một niềm vui.

con bé rúc trong vòng tay mẹ, cười đùa nghịch tóc của mẹ, giống như nhìn mẹ thế nào cũng là không đủ, phải đòi mẹ đút cơm mới chịu ăn.

Cố Tịch Dao để mặc cho bé con vặn vẹo trong lòng cô như một con sâu bướm, vừa đút cho cô bé vừa hỏi Anna——

“Vụ án ly hôn của cô tiến triển thế nào rồi? Nếu có cần sự giúp đỡ của tôi thì cứ nói a.”

Nói đến vụ kiện ly hôn, Anna tỏ ra bất lực: “Anh ta yêu cầu tôi phải đưa cho anh ta 100.000 ringgit, mới chịu ly hôn với tôi.”

“100.000 ringgit?” Cố Tịch Dao trợn to hai mắt: “Có lộn không vậy? Anh ta thông gian trước, vậy mà lại còn đòi cô bồi thường? Anh ta có biết xấu hổ không?!”

Anna cười khổ gật đầu: “Vấn đề bây giờ là anh ta phủ nhận chuyện thông gian với nữ cấp trên, nói đêm đó chỉ là uống say với nữ cấp trên, hai người không làm gì cả…”

“Còn những tấm hình đó thì sao? Không phải chụp cảnh hai người cởi trần nằm trên giường quấn quýt sao? Vậy mà còn nói là không có làm gì?” Cố Tịch Dao nói đến cái này thì lại tức giận, thử hỏi trên thế gian này sao lại nhiều hạng đàn ông rẻ tiền như vậy?

Anna xoa xoa cái trán đau nhức: “Ảnh bị nữ cấp trên của anh ta trộm đi rồi…”

“Trộm đi rồi?” Cố Tịch Dao khó tin mà cất cao giọng.

“Ở Malaysia, tôi yếu thế, không phải đối thủ của họ…” Anna cau mày.

“Vậy luật sư của cô nói thế nào? Trời ơi, bọn họ trộm đi chứng cứ của cô là phạm pháp đó!”

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng không có nhân chứng, hơn nữa cũng không có bất kỳ tổn thất tài sản nào, cảnh sát nói sẽ lập án điều tra, nhưng hy vọng rất mong manh…” Anna nói đến đây, đôi mắt ươn ướt: “Tịch Dao, tôi thực sự không biết phải làm gì nữa, 100.000 ringgit tôi căn bản không lấy ra được, nhưng không ly hôn thì tôi không cam tâm! Người đàn ông như vậy, tôi nhìn thấy thêm một ngày thì chỉ cảm thấy ghê tởm…Trước đây lúc chúng tôi ở trường học, mọi người đều nói anh ta là một người tốt rất thật thà, sao anh ta lại trở thành bộ dạng đó rồi chứ?”

Tiểu nha đầu nhìn thấy Anna khóc, liền vội vàng nhảy khỏi người mẹ.

Đôi chân ngắn ngủn chạy tới trước mặt Anna, cầm khăn giấy kiễng chân lên giúp Anna lau nước mắt, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Dì Anna … Đừng khóc…”

Bình Luận (0)
Comment