Chương 896
Nhưng cô và pháo hoa hơi giống nhau, pháo hoa là những khoảnh khắc huy hoàng, còn cô là những khoảnh khắc vui tươi.
“Cậu hai Bắc Minh Quân…” Cô dừng lại, đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Cảm ơn anh đã cứu em khỏi trại giam… hôm nay em bảo lãnh cho anh, cho nên em không nợ anh nữa…”
Cô không còn nợ anh nữa.
“Yên lặng nào…” Một dấu vết bối rối lướt qua mắt anh, những ngón tay xoa môi cô: “Chữ nợ nghe nặng quá, sau này đừng nói nữa.”
Giọng nói vừa dứt, đôi môi ấm áp của anh đã bao phủ lấy cô…
Không hề có cảnh báo.
Một nụ hôn nhẹ và nhàn nhạt, không sâu nhưng đầy lưu luyến.
Chữ “nợ” này anh nghe cũng cảm thấy đau lòng.
Nếu không nợ Phỉ Nhi thì giờ phút này anh và Tịch Dao sẽ như thế nào?
Anh không biết, có lẽ là Phỉ Nhi, để anh nhìn rõ trái tim mình;
Nhưng chung quy lại là vì Phỉ Nhi, cho nên anh mới đóng cửa trái tim.
Anh chiếm lấy môi cô, cuối cùng phóng ra tia lửa nóng nhất ở Sabah, một thành phố đầy pháo hoa…
Cô hơi bị động, có chút né tránh, nhưng cuối cùng cô không thể chống lại.
Chỉ vì cô nghe thấy anh thì thầm nơi sâu thẳm của nụ hôn, đầy mê loạn——
“Tịch Dao, em có biết không… thực ra, anh yêu em…”
Anh yêu em.
Tình yêu không biết bắt đầu từ khi nào, đã lan sâu trong cốt tuỷ anh…
Tình yêu gieo vào tim thật âm thầm.
Khi chữ yêu được nói ra khỏi miệng, anh chợt thấy lòng thật nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, anh lại rơi vào một vòng xoáy khác sâu hơn, yêu cô, nhưng không thể sở hữu cô…
Anh biết, anh không thích hợp với những thứ như tình yêu.
Nhưng——
Khi hôn sâu, anh cứ như vậy thổ lộ một cách thật tự nhiên.
Đó là bí mật sâu kín nhất trong trái tim anh.
Trong hai năm chìm trong men rượu, anh chưa từng đối mặt với thực tế——
Yêu cô.
Yêu cô đầy đau khổ…
“…”
Cô hoàn toàn bị sốc!
Trên đầu cô, là tiếng pháo hoa.
Mà anh thì thầm nhẹ nhàng mà nhàn nhạt, lại bùng lên thành pháo hoa trong tim cô, nhanh chóng thấm vào từng đầu dây thần kinh trong cô…
Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được giọng nói của mình từ nụ hôn của anh, thở gấp, hổn hển, hoảng sợ và không thể tin được——
“… Anh vừa nói… nói gì, gì vậy?”