Chương 926
Cố Cửu Cửu, cái tên này đúng là không đặt sai cho con bé mà!
“Ừ thì… thì…” Cô lắp bắp.
“Có thể là do người giúp việc của biệt quán không để ý, thật xin lỗi… Quân, mẹ sẽ vứt chiếc gối đi…” Dư Như Khiết giải vây cho Cố Tịch Dao, bước tới muốn cầm chiếc gối đi.
Bà vừa xoà bàn tay giả của mình ra nhưng không ngờ chiếc gối lại rơi khỏi tay Bắc Minh Quân.
Lặng im không tiếng động rơi xuống đất…
Người Dư Như Khiết cứng đờ.
Bầu không khí ngưng lại có chút gượng gạo!
Cố Tịch Dao nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt chiếc gối trên mặt đất lên, lẩm bẩm: “Thật là, chuyện nhỏ như vậy mà cũng nói mãi… nước tiểu chó thì nước tiểu chó, cũng không có mùi…”
Thật ra cô muốn nói, đây là nước tiểu của bé gái, người luyện công thời cổ đại muốn uống còn không có kìa!
Thôi được, người hiện đại đều không uống, nhưng có nhất thiết phải ghét bỏ con gái cô đến mức này không?
Chứ đừng nói con gái cô còn nhỏ như vậy!
“Em lặp lại lần nữa xem!” Anh nghiến răng.
Cố Tịch Dao mím môi.
Dư Như Khiết cười khổ: “Tịch Dao, đi theo dì.”
“Vâng!” Để tránh trận cuồng phong thổi tới, cô ôm gối nhanh chóng theo sau Dư Như Khiết…
Ra ngoài cửa.
Dư Như Khiết nhỏ giọng hỏi: “Cái gối này làm sao thế?”
“Ặc… tối qua Cửu Cửu bị Bắc Minh Quân doạ sợ quá bất cẩn…”
“Cửu Cửu sợ quá nên đi tiểu?” Dư Như Khiết cau mày, khó hiểu.
“Vâng…” Cố Tịch Dao thở dài: “Chuyện này nói ra dài lắm… dì Như Khiết, cảm ơn dì!”
Dư Như Khiết nghiêm túc nhìn Cố Tịch Dao: “Tịch Dao à, Quân thật sự rất chiều chuộng cháu. Cháu xác định giấu nó chuyện Cửu Cửu cả đời sao?”
“…” Cố Tịch Dao mờ mịt lắc đầu: “Cháu cũng không biết… nhưng dì Như Khiết, cháu không muốn mất đi Cửu Cửu…”
“Mất?” Dư Như Khiết càng khó hiểu hơn: “Cháu là mẹ con bé, hơn nữa cháu còn yêu con bé như vậy thì sao lại mất được? Ha… chỉ có những người mẹ như dì mới mất con…”
“…” Cố Tịch Dao đột nhiên cảm thấy buồn bã: “Xin lỗi dì Như Khiết, cháu không cố ý… thật ra giữa cháu và Bắc Minh Quân không đơn giản như dì nghĩ đâu… mặc dù bây giờ nhìn có vẻ như anh ấy rất chiều chuộng cháu, nhưng ai có thể đảm bảo rằng anh ấy có thể nuông chiều được bao lâu?”
Điều cô không dám nói là, thời hạn một tháng chỉ còn 27 ngày nữa.
“…” Dư Như Khiết không nói gì nữa, xoay người lên lầu.
Đến lầu hai của biệt quán.
Cố Tịch Dao không ngờ đó lại là một căn nhà kính trống trải…