Chương 949
Bỗng chốc trong phong họp yên lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Bắc Minh Quân xoa trán: “Rốt cuộc tổ chuyên án được điều đi thành phố S là do ai phụ trách thế? Có người nào kịp thời báo cáo cho tôi không?”
“…” Mọi người đều không dám lên tiếng.
Cuối cùng, giám đốc hành chính nhỏ giọng trả lời: “Chủ tịch à, vì lúc ăn Tết anh không ở trong nước, thế nên…”
Đột nhiên điện thoại của Bắc Minh Quân đổ chuông.
Là số của Trình Trình.
Bắc Minh thị nhướng mày theo bản năng.
Thấy con trai gọi điện thoại, anh hơi thấy bất ngờ-
“Ba à…” Giọng nói trẻ con bình tĩnh của Trình Trình vang lên: “Con biết chắc ba rất bận bịu, nhưng con muốn hỏi là làm sao để đi tới ủy ban nhân dân vậy ạ?”
Trình Trình hỏi rất uyển chuyển.
Bắc Minh Quân hơi ngạc nhiên, cầm điện thoại, liếc mắt nhìn những người trong phòng họp, nhẹ giọng nói: “Sao bỗng nhiên hỏi chuyện này thế? Con đi ủy ban nhân dân làm gì?”
“Dạ…” Trình Trình dừng lại, còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Dương Dương ở đầu kia điện thoại: “Ôi chao, lão ba chim chết à, Bắc Minh Tư Trình muốn báo cho ba một tiếng, ba Chi Lâm dẫn mẹ đi ủy ban nhân dân rồi…”
“!” Ánh mắt Bắc Minh Quân lạnh lẽo, đồ ngu cũng biết Vân Chi Lâm đi ủy ban nhân dân làm gì! Anh không nhịn được rít lên: “Đúng là tên khốn nạn!”
Tiếng mắng chửi này đến từ vị chủ tịch là quý công tử tao nhã kiêu ngạo, khiến cho người đứng đầu các phòng ban đều sững sờ, suýt nữa rớt cả hàm!
Rốt cuộc là ai có bản lĩnh thế vậy, làm cho chủ tịch giận dữ ra mặt?
Mọi người im như thóc, thở mạnh cũng không dám.
“Ba… Ba sẽ đi chứ?” Trình Trình nhỏ giọng hỏi.
Trên trán Bắc Minh Quân nổi gân xanh, hỏi ngược lại Trình Trình: “Con mong thế sao?”
Trình Trình im lặng một lúc.
Dương Dương trả lời thay cậu. “Ba ngốc à! Lúc đó thì mong ba đi chứ sao! Nếu không sao Bắc Minh Tư Trình lại phải báo tin cho ba chứ?”
“Không phải hai con mong anh ta làm ba của hai con sao?” Bắc Minh Quân cắn răng nói từng chữ.
Thì ra khi làm ba rồi thì cũng sẽ hẹp hòi và thù dai. Anh không thể quên được, cái hôm đính hôn với Phỉ Nhi, hai tên nhóc xấu xa đó đứng trước mặt anh cứ kêu “ba Chi Lâm” rồi lại “ba mới” như thế nào!
“Ôi chao, sớm biết lão ba ngu ngốc bụng dạ hẹp hòi rồi mà! Bắc Minh Tư Trình, cúp điện thoại đi! Để ba Chi Lâm làm ba mới của chúng ta là được rồi.” Dương Dương bĩu môi, hừ, để coi ai ngoan cố hơn ai!
Trình Trình cầm điện thoại, hít thở sâu, sau đó nói–
“Ba à, trên đời này không có đứa trẻ nào thích ba dượng hay mẹ kế, con tin ba cũng như thế đúng không? Nếu không sao ba cứ luôn gọi bà nội là dì Tâm chứ không gọi mẹ? Còn việc ba có đi hay không, thì do ba quyết định nhé. Con chào ba.”
Tút tút tút.
Bắc Minh Quân trợn mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc, khớp ngón tay cầm điện thoại vang lên từng tiếng răng rắc.
Mọi người trong phòng họp cũng không dám lên tiếng.