Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 964

Chương 964

Không thể không nói, khi anh cười rộ lên nhìn rất đẹp trai… có sức hấp dẫn riêng biệt, giống như có thể hút lấy tâm hồn người ta.

Anh ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Khi tôi nghiêm túc thì đều là đang cãi nhau với em; khi tôi không nghiêm túc thì đều là đang lên giường với em… như vậy, thà rằng không nghiêm túc…”

Nói xong, môi anh lại lướt xuống cần cổ cô, mút mạnh một cái.

“Ưm… đau!” Cô đấm một cái lên bờ vai anh.

Lúc này anh mới buông miệng ra, lại thành công trồng thêm một quả dâu tây lên cổ cô.

“Đau là đúng rồi, để em luôn luôn nhớ đến tôi nghĩ về tôi…” Trong ánh mắt anh lóe ra ánh sáng không đứng đắn.

Cô trừng mắt lườm anh: “Anh như thế này bảo tôi làm sao ra ngoài gặp người ta đây?”

“Vậy thì không gặp, mỗi ngày tắm rửa sạch sẽ ở nhà chờ tôi là được rồi…”

“Đi chết đi!”

Cô lườm anh, mặc dù dáng vẻ vô lại này của anh thật sự rất gợi đòn.

Nhưng lần này cô lại nhìn thấy ánh sáng khác lạ nơi đáy mắt anh.

Đột nhiên nghiêm túc nhìn anh, cô nhíu chặt mày lại…

“Bắc Minh Quân… bây giờ anh quyết định, muốn dùng cách của một người ba tốt đối xử với Trình Trình và Dương Dương rồi sao?”

Lòng bàn tay thô to của anh vuốt ve ấn đường cô: “Vì sao khi hỏi vấn đề này, trông em có vẻ rất lo lắng? Chẳng lẽ cho đến bây giờ tôi đối xử với bọn chúng không tốt sao?”

Cố Tịch Dao lắc đầu, rất khẳng định nói: “Không tốt.”

“…” Anh thở dài một hơi, kéo cô vào trong ngực, đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô: “Tôi thừa nhận, thái độ của tôi đối với bọn nhỏ không hề giống dáng vẻ của một người ba…”

“Đâu chỉ vậy, chính là rất tệ!” Cô nhớ đến cuộc sống trong những năm này của Trình Trình, đáy lòng không nhịn được chua xót: “Anh biết những năm này anh đối xử với Trình Trình tệ thế nào không? Nó vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ như vậy, sao anh có thể một lần rồi lại một lần không quan tâm đến nó? Lạnh lùng hà khắc, vô tình bạc bẽo của anh chính là vết thương tâm hồn lớn biết nhường nào đối với con trai, anh có biết hay không…”

“Tôi biết rõ hơn bất kỳ ai.” Cơ thể anh khẽ run rẩy, trong ánh mắt xẹt qua đau buồn: “Tôi cũng từng trải qua như vậy…”

“Nếu anh đã biết, vì sao lại muốn để cho con trai dẫm vào vết xe đổ của anh?” Cô biết Dư Như Khiết mang đến cho anh tổn thương đáng sợ biết nhường nào, nhưng điều này không phải để anh sao chép loại bất hạnh này lên người con mình!

“Không…” Anh cười khổ một tiếng: “Có lẽ tôi không phải là một người ba tốt, tôi cũng không biết phải trở thành một người ba tốt như thế nào. Như vậy chẳng thà đánh gãy suy nghĩ của Trình, hai ba con tôi cứ tôn trọng nhau như vậy cả đời là được rồi. Ít nhất, nó không chờ mong sẽ không thất vọng, không thất vọng sẽ không đau thương…”

Bắc Minh Quân buồn bã nói ra câu này.

Quá khứ cũng bởi anh tràn đầy chờ mong đối với Dư Như Khiết, cho nên mới sẽ một lần rồi lại một lần thất vọng, mãi đến khi tuyệt vọng…

Cũng mới bởi vậy mà bị bà ta làm tổn thương đến mức máu me đầm đìa, phủ lên bóng mờ tâm lý cả đời.

Đáy lòng Cố Tịch Dao siết chặt, ngón tay kìm lòng không đậu nắm chặt lấy vạt áo anh: “Anh nói là… anh đối xử với nó lạnh lùng là bởi vì sợ Trình Trình ôm hi vọng với anh, mà anh căn bản không thể làm một người ba tốt, anh sợ sẽ làm tổn thương nó hơn?”

Bình Luận (0)
Comment