Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 162


Mẹ tới một chuyến cắt phạm vi bóc đậu phộng cho các bé, cắt phạm vi xong, mẹ đi rồi, Qua Qua với Ngưu Ngưu tiếp tục làm việc.

"Ngưu Ngưu, em đã đói rồi sao?" Thấy Ngưu Ngưu bóc rồi bóc, sau lại nhét nửa hạt đậu phộng vào miệng, Qua Qua bèn hỏi.

"Không đói bụng.

" Ngưu Ngưu cho rằng mình là trộm làm, không bị phát hiện, không ngờ lại bị chị bắt tại trận, nhóc không phải đói, chỉ là đơn thuần muốn ăn à.

Trừ bỏ chị ra, có đứa bé con nào có thể không động lòng với ăn đậu phộng.

Đám đậu phộng này không phải đậu sống, có thể trực tiếp bóc ra ăn, hương vị của đậu sau khi bóc vỏ thật sự quá hấp dẫn bé con.

"Đói thì ăn kẹo gạo, nếu không đói, ăn một hạt đậu phộng cũng được, không cần bẻ nửa hạt xuống mà ăn.

" Mẹ chưa nói còn cần phải tách đám đậu phộng đã chà vỏ lụa thành ra nửa hạt một, cho nên trong chậu cơ bản đều là trọn 1 hạt, nhìn thấy Ngưu Ngưu bẻ ra một hạt, ăn một nửa rồi lại cho vào chậu một nửa, Qua Qua vẫn là rất không tán thành.

Ngưu Ngưu nghe chị nói xong, lại ăn hết cả 1 hạt, thỏa mãn rồi, còn muốn chị với chú họ cũng mỗi người một hạt.

Ngưu Ngưu "tự trông tự trộm" thì thôi đi, còn muốn "xúi giục" người khác, quá xấu rồi.

Cuối cùng, Qua Qua với Tống Bình An cũng mỗi người ăn một hạt.

Chị với chú họ đều ăn rồi, tiếp theo đây Ngưu Ngưu liền thành thật an ổn mà làm việc.

Đến khi đậu phộng còn thừa non nửa cân cần bóc ấy, hai đứa bé nhỏ và một cậu choai choai ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Qua Qua, "Ngưu Ngưu, ông cố bọn họ tới rồi, em đi vào bếp rửa tay, chiêu đãi ông bà đi.

"
Ngưu Ngưu chà xong hai hạt đậu phộng trong tay thì mới chạy đi ra.

Đám ông nội Chu liền thấy Ngưu Ngưu chạy ra từ một gian phòng như một cơn gió, sau đó lại chạy vào trong bếp.

Từ Hương Quyên cầm gáo múc nước, nghiêng gáo rửa tay cho Ngưu Ngưu, "Ông nội, ông Quý, cô với dượng nữa ạ, mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát đi, A Ninh, châm trà.

"
Cột nước nhỏ chảy xuôi, rửa đi sạch sẽ tàn lưu vỏ lụa đậu phộng trên tay Ngưu Ngưu, còn phải chà xà phòng một lần nữa.

Từ Hương Quyên kiên nhẫn mà bồi Ngưu Ngưu rửa tay.

Chu Trình Ninh rót trà xong, Ngưu Ngưu còn đang rửa tay, bèn dứt khoát để vợ lo làm việc, để anh rửa tay với Ngưu Ngưu.

Ba đứa nhỏ tiếp nhiệm vụ này, vậy Từ Hương Quyên đi làm việc.

"Ngưu Ngưu, không cần rửa sạch nữa, rửa nữa là tay phải bị bọt nước làm sưng phù lên.


" Tay vốn dĩ đã mập mạp rồi, còn muốn rửa lâu vậy nữa.

Ngưu Ngưu không có nghe ra ý tứ càng sâu hơn 1 tầng trong lời của ba, nhóc cảm thấy tay mình hẳn là đã rửa sạch rồi, bèn đòi ba lấy khăn lông cho nhóc lau khô, sau đó đi ra ngoài xem xem.

Hai quả táo đặt trên bàn hoàn toàn là bài trí, Ngưu Ngưu đứng ở bên người ông cố, chào hỏi từng vị trưởng bối, sau đó đứng ở một bên nhìn chằm chằm mặt bàn.

Quýt đã bị ông dượng bóc 1 quả, còn thừa 1 quả, chờ một cái dư lại kia ăn hết rồi nhóc liền đi ra gian ngoài lấy quýt vào bù vô.

Ông nội Chu cho rằng cháu cố là muốn ăn lại ngại, ông bèn cầm viên kẹo cho cháu nó, Ngưu Ngưu nhận lấy kẹo của ông cố, nói tiếng cảm ơn với ông cố, sau đó bóc kẹo ra ngậm trong miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm quả quýt trên mặt bàn.

Quả quýt đầu tiên là ông dượng lấy, quả quýt thứ 2 vẫn là ông dượng lấy, chờ khi quả quýt thứ hai bị cầm lên ấy, Ngưu Ngưu lập tức đi ra gian ngoài lấy quýt.

Các trưởng bối cứ vậy mà nhìn Ngưu Ngưu mỗi tay một quả quýt về lại, sau đó cho quýt lên đĩa kẹo.

Vừa lúc Từ Hương Quyên ra rót nước, thấy thế, "Ông nội, mọi người yên tâm ăn đi, con để Qua Qua với Ngưu Ngưu chiêu đãi, thiếu gì bù đó, có điều cũng không thể ăn quá nhiều, buổi sáng thời gian ngắn, giờ ăn nhiều, tới trưa ăn không vô.

"
Chờ mẹ đi vào rồi, Ngưu Ngưu liền nói với các trưởng bối, "Trưa nay mẹ con nấu rất nhiều món ngon, phải giữ bụng ăn trưa.

"
Chị không ở đây, Ngưu Ngưu không quá am hiểu nói chuyện với trưởng bối, nếu có chị ở đây, nhóc có thể nói chuyện lưu loát rất nhiều, giờ chỉ có thể dựa vào chính nhóc tìm lời.

Còn hên là không lâu sau Qua Qua bóc đậu xong đi ra, Qua Qua biết ăn nói, ôi chọc cho mọi người thẳng cười ha hả.

Có chị với chú họ dời đi lực chú ý của các trưởng bối, Ngưu Ngưu liền càng thêm yên tâm mà nhìn chằm chằm quả quýt.

Tới giờ cơm trưa ấy, trừ bỏ quýt, mấy cái khác dư lại đều dọn xuống.

Một món cuối cùng lên bàn, lúc ăn cơm ba mẹ đều không bận việc nữa, nhiệm vụ buổi sáng của Qua Qua với Ngưu Ngưu xem như hoàn thành, hai người bạn nhỏ nép ở một bên ngồi dùng cơm trưa, xáp lại với nhau lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng xem chiều nay chiêu đãi cậu, dì và các anh chị thế nào.

Anh chị, còn có các cậu và dì, đều không ít người như đám người ông cố, cũng ăn nhiều hơn đám ông cố, thân thích ở bên mẹ, chỉ riêng cậu ba cũng có thể cắn hết 1 đĩa hạt dưa.

"Qua Qua Ngưu Ngưu, ăn cơm nghiêm túc vào, ăn trưa xong lại thảo luận.

" Thấy hai đứa nhỏ lầm bầm nói thật lâu, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng, Từ Hương Quyên mở miệng nhắc nhở.

Chỉ là, cô mất có tích tắc quay đầu nói hai đứa nhỏ thôi, trong chén lại chồng ra ngọn núi nhỏ, Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh đừng gắp cho em, em lại không phải không biết tự gắp.

"
Nhân lúc mẹ nói chuyện với ba không đếm xỉa đến các bé, Qua Qua Ngưu Ngưu nhân lúc ăn trưa thương lượng vài câu cuối cùng, thương lượng xong thì mới ăn cơm ngon lành, không để mẹ bắt lấy nhược điểm.

Từ Hương Quyên ứng phó Chu Trình Ninh thì đi nhìn hai đứa nhỏ, đều đang ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ trong chốc lát thế này thôi, đều không nói lời nào, lại nhìn thấy ông chồng nhà mình lại gắp đồ ăn cho: "Tự em biết gắp, anh gắp nữa em đều ăn không vô.

"
Chu Trình Ninh: "Vậy em chuyên tâm ăn cơm đi, chuyên tâm ăn cơm anh liền không gắp cho em nữa.


"
Từ Hương Quyên không muốn để ý đến anh, đương nhiên cũng không rảnh quản hai đứa nhỏ, dứt khoát chuyên tâm ăn cơm, đỡ cho ba nó lại gắp đồ ăn cho vào chén mình.

Ăn trưa xong, rất mau Qua Qua với Ngưu Ngưu liền rời bàn đi ra gian ngoài.

Từ Hương Quyên cũng không đi quản, mấy đứa nhỏ có việc làm là tốt, đỡ thêm phiền.

Lúc gần đến 2 giờ chiều, tiễn đi đám người ông nội, Từ Hương Quyên đi ra gian ngoài, "Qua Qua, Ngưu Ngưu, sao còn ở đây vậy?"
Qua Qua, "Mẹ, chiều nay cậu, dì và các anh chị sắp tới, bọn con đang chuẩn bị nè.

"
Từ Hương Quyên: "Chuẩn bị cái gì mà cần lâu thế? Mẹ nấu cơm cũng không cần vừa ăn trưa xong đã bắt đầu chuẩn bị cơm chiều đâu, tụi con chuẩn bị sớm thế thì có phải quá không cần thiết hay không?"
"Qua Qua, Ngưu Ngưu, đi ngủ trưa trước cái đi, ngủ đến 3 giờ ba gọi hai đứa dậy, đến lúc đó mẹ liền đi sang nhà ông bà ngoại gọi các anh chị qua.

"
Lúc này ánh nắng vừa vặn, Qua Qua với Ngưu Ngưu đã bận cả buổi sáng, đích xác có hơi buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ một lát, nhưng Ngưu Ngưu vẫn là muốn cảnh cáo ba, "Ba, còn có 42 viên kẹo, con với chị cùng đếm rồi, ba không được ăn vụng.

"
42 viên kẹo kia vẫn là tính thêm cả 5 viên dư lại mà hồi sáng ông cố bọn họ không ăn.

Chu Trình Ninh: "Ba còn có thể ăn vụng kẹo được à? Ba lại không phải con nít.

"
Từ Hương Quyên đi vào buồng trong, Qua Qua đi ra gian ngoài.

Mẹ với chị đều đã rời đi, Ngưu Ngưu mới không muốn đấu võ mồm với ba đâu, nhóc phải đi nói với chú họ là chiều nay các anh chị tới, bảo chú và các anh chị ngồi với nhau, muốn chia kẹo.

Ngưu Ngưu đi ra ngoài, không con trai đấu võ mồm với Chu Trình Ninh, anh đóng lại cửa gian ngoài, đi vào buồng trong cũng đóng lại cửa buồng trong luôn.

Từ Hương Quyên đã nằm vào ổ chăn, cô là thật tính toán nghỉ ngơi một lát mới lại bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Chỉ là khi ông chồng nhà mình dán lại đây, Từ Hương Quyên ỡm ờ vẫn là tới một lần.

Cầm lấy tay trái Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên nhìn băng cá nhân trên ngón trỏ tay trái anh, "Chân tay vụng về, cho anh về sau có còn dám cầm dao không.

"
Chu Trình Ninh, "Dùng dao khó tránh khỏi sẽ làm tay bị thương, anh không tin Quyên em không có vết cắt nơi tay.

"
Từ Hương Quyên cẩn thận nhớ lại, thật đúng là có, "Em bị cắt vô tay không sao, anh còn phải viết chữ đó, như vậy xấu biết bao.


"
Chu Trình Ninh không thích nghe, "Anh không phải thuận tay trái, còn nữa, em không được nói em không sao cả, em cứ cả ngày không để bụng bản thân, bụng cũng không ăn no! ! "
Từ Hương Quyên cắt ngang lời Chu Trình Ninh, "Em muốn gọi ba mẹ với anh chị tới đây, anh gọi Qua Qua với Ngưu Ngưu rời giường đi.

"
Vợ đứng dậy, Chu Trình Ninh cũng không nhắc mãi nữa, chỉ là nhéo nhẹ mặt vợ, vợ đáp lại nụ cười lấy lòng, anh nhìn thấy nụ cười này, không tiện nói cái gì nữa, nhéo xong rồi lại hôn lên mặt vợ một cái, rời giường.

Ngủ trưa đã ngâm nước nóng, có điều hai vợ chồng đều còn xem như tinh thần.

Từ Hương Quyên mở cửa gian ngoài, "Qua Qua, Ngưu Ngưu, hai đứa đợi bao lâu rồi? Sao tới đây lại không gọi ba mẹ mở cửa cho?"
Một đứa lùn, một đứa còn lùn hơn, hai bé con lùn tủn cứ vậy mà đứng ngoài cửa gian ngoài mà chờ.

Qua Qua trả lời: "Mẹ, không có bao lâu.

"
Theo đó bé dẫn Ngưu Ngưu đi ra gian ngoài, Chu Trình Ninh mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai đứa con đang xáp sát vào một đống đồ ăn vặt, đang ngồi xổm đó nói có cần chia kẹo cho người lớn hay không.

Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu, chú họ đâu?"
Ngưu Ngưu, "Chú đang ngủ trưa, lúc chia kẹo con sẽ gọi chú dậy.

"
Ngưu Ngưu với Qua Qua về phòng riêng của các bé ngủ trưa, Ngưu Ngưu đích xác đã ngủ trong chốc lát, nhưng do có tâm sự nên rất mau liền tỉnh, bảo chú họ không ngủ tiếp tục ngủ, nhóc đánh giá thời gian, được tầm tầm rồi, thế mới đi tìm chị.

Đến cửa phòng chị, gọi chị một tiếng, rất mau chị liền đi ra.

Sau đó, hai chị em cứ vậy mà chờ ngoài cửa phòng ngủ ba mẹ.

Các bé con làm việc có kết cấu, Từ Hương Quyên cũng không quản quá nhiều.

Cô đi rửa mặt rửa tay, sau đó nói với Qua Qua và Ngưu Ngưu là muốn đi nhà ông bà ngoại.

Mẹ nhanh như vậy đã muốn đi, hai người bạn nhỏ lập tức phát nhiệm vụ, ba thì bày các món ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng cho bên bàn người lớn, hai bé thì bày bàn của con nít.

Vợ cũng còn chưa giao việc cho mình đâu, hai đứa nhỏ thế mà đã phát việc cho mình rồi, Chu Trình Ninh bèn nghe lời làm việc.

Chờ khi hai tay phân biệt bưng một đĩa hạt dưa với đậu phộng ấy, anh mới ý thức được hai đứa nhỏ là đang "Dĩ hạ phạm thượng", đang muốn giáo dục, cô bé trông coi Qua Qua bảo ba không được lười biếng.

Ngay cả Ngưu Ngưu cũng đang nghiêm túc làm việc kìa, ba thì càng thêm không thể lười biếng, ba là người lớn.

Chu Trình Ninh nhìn bé Ngưu Ngưu đang chịu thương chịu khó, không than một câu khổ một câu mệt nào, anh không còn lời nào để nói, thành thật làm việc đi.

Chờ khi mẹ dẫn một đoàn thân thích tới đây, bàn người lớn với bàn con nít đều đã dọn xong đồ ăn vặt.

Qua Qua bảo các anh chị an vị bên bàn con nít, vừa lúc trên bàn có đồ ăn, mấy anh chị cũng có thể thành thật ngồi xuống.

Ngay sau đó Qua Qua lại cho Ngưu Ngưu một cái thủ thế, và nhận được tín hiệu từ thủ thế, Ngưu Ngưu bắt đầu chia kẹo.

Nhiệm vụ chia kẹo được giao cho Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu là bé nhất nhà, anh chị họ tổng cộng có 5 người, cũng tính luôn cả chú họ vào bên bàn con nít, mỗi người 2 viên kẹo sữa.

"Ngưu Ngưu, có cho cậu kẹo không nào?" Cậu ba nhìn thấy Ngưu Ngưu chia kẹo cho mấy đứa nhỏ, bèn nói thế đùa Ngưu Ngưu.

"Cậu, có, chờ lát nữa chính là bên người lớn.


" Ngưu Ngưu còn đang sầu phải chia kẹo cho người lớn nào đây, vì người lớn không thích ăn kẹo như trẻ con, mà lời này của cậu ba, tương đương với tìm một bậc thang cho Ngưu Ngưu xuống.

Chia cho các anh chị họ xong, cũng chia luôn cho chú họ rồi, Ngưu Ngưu mới chạy ra gian ngoài chia cho các người lớn.

Ăn tết đứa con nít nào cũng thích mặc quần áo có túi to, Ngưu Ngưu cũng mặc, trong túi chứa rất nhiều kẹo, chỉ là chia cho bên phía con nít một lần nữa, nhóc với chị cũng có lấy, trong túi chỉ còn 2 viên, nếu muốn lấy thêm mấy viên, vậy chia hết cho người lớn một lượt xong, dư lại đều là của nhóc và chị.

"Đúng vậy, đảo mắt cái Ngưu Ngưu cũng là đứa bé biết đi rồi.

" Từ Hương Quyên ở trong bếp nói chuyện con cái với mẹ, chị gái và chị dâu, nói đến Ngưu Ngưu nhỏ nhất trong lứa tiểu bối đảo mắt cũng đã từ bé sơ sinh trong tã lót thành tiểu tử biết đi biết chạy.

Ngô Thải Phượng: "Sao có thể dùng tiểu tử mà miêu tả đứa bé mới mấy tuổi như Ngưu Ngưu.

"
Từ Hương Quyên: "Sớm hay muộn rồi cũng thành tiểu tử, nên sớm một chút hay trễ chút đều như nhau.

"
Ông nội còn có cả cô bọn họ thì thật không tiện gọi bọn họ hỗ trợ, ai cũng đều là trưởng bối, cho nên hồi sáng vội vàng mười phần, nhưng mà buổi chiều thì không cần.

Có mẹ còn có chị hai, mấy chị dâu nữa, nhiều người hỗ trợ, nên không cần quá gấp.

Vừa lúc tiểu tử Ngưu Ngưu đi vào trong bếp, đang một lòng một dạ lo vụ chia kẹo, cũng không nghe kỹ mẹ đang nói về vụ tiểu tử, "Mẹ, bà ngoại, dì, mợ cả, mợ ba, kẹo.

"
Gọi tới ai liền cho người đó một viên kẹo, chờ gọi xong hết rồi, kẹo hôm nay cũng đã chia xong, "Mẹ, mỗi người đều có kẹo, con nít có, người lớn cũng có, con nít thích ăn kẹo, nên có 2 viên kẹo.

"
Từ Hương Quyên cũng chưa nói muốn nhằm mục tiêu vào kẹo của hai đứa nhỏ, gật đầu đáp một câu được, sau đó bảo con đi ra ngoài chơi.

"Ngưu Ngưu còn biết chia kẹo cho người lớn kìa, hiểu chuyện quá.

" Từ Hương Lan bóc kẹo ra, khen xong thì ngậm kẹo vào miệng.

Từ Hương Quyên: "Còn không phải chị nó ra chủ ý, Ngưu Ngưu chỉ là chạy chân, nào có vụ nói thông minh hay không thông minh.

"
Ngô Thải Phượng, "Qua Qua là đứa nhỏ thông minh, đi học ở Hoa Đô học kỳ nào cũng được học sinh 3 tốt, còn được khen thưởng vở với bút, cả một học kỳ đều xài không hết.

"
Mấy cái đó đều là Ngưu Ngưu nói với Ngô Thải Phượng, Qua Qua lớn rồi, nên tương đối khiêm tốn, nhưng Ngưu Ngưu còn nhỏ, chị nhận được giấy khen, mà y như chính nhóc được giấy khen ấy, cậu bé con ngày thường không có gì để nói, nhưng lúc khen chị luôn có thể tuôn ra một đống lời.

Qua Qua với Ngưu Ngưu chiều nay thật sự có việc bận, thân thích bên mẹ nhiều, lượng đồ ăn vặt tiêu hao lớn, hai đứa bé liền thường thường xem xem có thiếu gì không, nếu thiếu thì nhanh chóng bù.

Mẹ với bà ngoại bọn họ ở trong bếp, trong bếp cũng phải bày chút đậu phộng hạt dưa, các anh chị cũng khó được không chạy ra ngoài chơi mà thành thật an phận ngồi bên bàn con nít bóc hạt dưa ăn.

Náo nhiệt mà ăn xong một bữa cơm chiều, cả một ngày đi qua cả người lớn lẫn con nít đều mệt mỏi, rửa mặt xong liền đi ngủ sớm, chìm vào mộng đẹp.

Mùng 5 tháng giêng về lại Hoa Đô, nên mùng 3 tháng giêng vừa qua, cái tết này cũng đã qua.

.

Bình Luận (0)
Comment