Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 171

Tới mùa nghỉ hè rồi, nắng hè đang oi bức cực đây, người một nhà không có việc gì liền nằm ì trong nhà hưởng gió quạt máy.

Nếu thiệt sự thấy nóng quá, vậy vô phòng ba mẹ bật điều hòa.

Nếu có tiền, đương nhiên là có thể mua liền mua, không thể bạc đãi chính mình.

“A Ninh, hình như em quên gì đó.” Mới sáng sớm dậy, đầu óc Từ Hương Quyên còn chưa quá thanh tỉnh.

Chu Trình Ninh vớt cô vợ đã lăn đến bên mép giường trở về, “Nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, hôm nay chắc chắn có thể nhớ ra. Chúng ta ngủ tiếp chút nữa đi.”

“Ừ, ngủ tiếp chút nữa.” Sắp nhỏ đã nghỉ hè rồi, bữa sáng hoặc là tự cô nấu, hoặc là trực tiếp dẫn hai đứa nó đến tiệm cơm, không vội.

Chờ khi chân chính tỉnh lại đã là 8 giờ sáng, phòng mấy đứa nhỏ vẫn còn đóng cửa.

Trên cửa treo thẻ bài, ở trong phòng.

Từ Hương Quyên đã ra quy định này là vì sợ hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi hoặc là cô muốn quét tước phòng, nếu cửa đang đóng, vì tư mật và an toàn của hai đứa nhỏ, xác nhận mấy bé có ở đó không, nên treo thẻ bài lên.

Nếu ở trong phòng thì bảng viết 3 chữ ở trong phòng, còn không ở trong phòng thì viết 4 chữ không ở trong phòng. Nếu bảng viết không ở trong phòng thì cô muốn quét tước liền trực tiếp đi vào, còn ở trong phòng thì gõ cửa, hỏi có thể vào không, còn nếu sắp nhỏ không ở đó, cô đi vào quét tước thôi. Việc này cũng đã được bé con đồng ý, bọn nó nói có thể.

Nếu nhóc con có thể tự mình quét tước phòng cho sạch sẽ, ôi cô lại vui quá chừng ấy chứ.

Tối qua ăn sủi cảo, nhân và vỏ sủi cảo đều còn dư lại.

Chu Trình Ninh là rời giường cùng với vợ. Lúc này súp sủi cảo đã đang sôi trào, anh đi gọi mấy đứa nhỏ tới ăn sáng.

Lúc ăn sủi cảo ấy, Chu Trình Ninh nói với hai đứa nhỏ rằng, mấy đứa con phải viết hết bài tập hôm nay mới có thể đi ra ngoài chơi.

Còn nữa, trời nóng bức đừng đi ra chơi tầm bậy tầm bạ, coi chừng bị cảm nắng.

Nghe thấy trời nóng bức, Từ Hương Quyên nhớ ra là chuyện gì rồi.

“Em với Thiến Thiến, còn có Nhị Điệp nữa, cuối tuần sau muốn đi thành phố Thẩm, không sai biệt lắm là 1 tuần mới về.”

Ngưu Ngưu khiếp sợ, “Một tuần! Mẹ có thể dẫn theo con với chị không?”

Thành phố Thẩm là thánh địa tránh nóng tương đối nổi tiếng, Từ Hương Quyên là muốn cùng Nhị Điệp dẫn theo Quản thiến bốc hỏa đi hàng hỏa.

Những năm gần đây cô về Hoa Đô, bận bịu việc làm ăn, cũng không có đi chơi một lần cho đã, lần này là một cơ hội.

Nếu ở thành phố Thẩm thấy chơi vui, kỳ nghỉ hè lần sau có thể dẫn A Ninh với cả hai đứa nhỏ đi chơi.

Từ Hương Quyên, “Lần này mẹ là đi cùng với mẹ Trư Trư, không có dẫn con nít theo. Nếu chơi vui, chờ nghỉ hè sang năm mẹ lại dẫn tụi con đi.”

“Mẹ, cuối tuần sau sắp tới rồi.” Từ khi Ngưu Ngưu có ký ức đến nay, nhóc chưa bao giờ tách khỏi mẹ lâu đến vậy.

Từ Hương Quyên: “Không được mấy ngày mà. Đến lúc đó Qua Qua với Ngưu Ngưu ở nhà phải nghe lời ba.”

Cả ngày Chu Trình Ninh vẫn luôn không lên tiếng, đều là Qua Qua với Ngưu Ngưu nói chuyện với mẹ, thẳng đến tối nằm trên giường buồn ngủ rồi mới mở miệng, “Quyên, em đi lâu như vậy, liệu có nhớ anh không?”

Từ Hương Quyên phối hợp nói, “Đương nhiên sẽ nhớ.”

Thiệt ra cũng chỉ mới có 1 tuần, cũng không lâu, sao ông lớn với sắp nhỏ trong nhà đều ra vẻ như là cô phải dăm ba năm không về nhà vậy.

Căn bản là không cần thiết khoa trương đến thế.

Chu Trình Ninh, “Quyên em gạt anh, em còn chưa đi mà đã nói nhớ anh rồi.”

Từ Hương Quyên nghe lời này, rõ ràng biết anh là vô cớ gây rối, nhưng A Ninh nhà cô đích xác trông rất khổ sở, nên cô vẫn là kiên nhẫn đi dỗ: “Em chắc chắn nhớ anh mà, lần này là hai vợ chồng họ cãi nhau, đi ra ngoài giải sầu, bọn em đi theo bồi chơi. Mấy anh làm giáo viên, ngày thường cãi nhau cũng không thể nào tùy hứng đi ra ngoài giải sầu, thật vất vả mới nghỉ hè, cũng nên đi ra ngoài một chút.”

Chu Trình Ninh, “Quyên, về sau hai chúng ta không cãi nhau.”

Từ Hương Quyên, “Ừ, không cãi.”

Chu Trình Ninh, “Nhiều nhất là một tuần, về sau vượt quá một tuần liền tìm lý do đẩy đi.”

Từ Hương Quyên, “Ừ ừ, được.”

“Mẹ, đây là kẹo con với Ngưu Ngưu tích góp, mẹ mang theo nếu trên đường thấy nhàm chán thì ăn nhé.”

“Cảm ơn Qua Qua với Ngưu Ngưu.” Từ Hương Quyên nhận lấy túi kẹo nhỏ Qua Qua đưa tới cho vào trong balo.

Còn may là mùa hè, quần áo mỏng, mang theo quần áo và đồ dùng tắm rửa, chỉ một cái balo cũng đủ rồi.

“Ba, con với chị đưa kẹo cho mẹ rồi.” Ngưu Ngưu thấy ba không có cái gì mà tỏ vẻ, bèn nhắc thẳng với ba.

Chu Trình Ninh: “Chờ lát nữa ba đưa mẹ ra cửa, Qua Qua với Ngưu Ngưu ở yên trong nhà đừng đi ra, ba về rồi hai đứa mới được mở cửa.”

Ngưu Ngưu dứt khoát yêu cầu ba, “Lúc ba ra cửa mua chút gì cho mẹ mang đi ăn đi, vậy thì mẹ ở bên ngoài mới sẽ không đói bụng.”

Từ Hương Quyên, “Mẹ đi ra ngoài, Qua Qua với Ngưu Ngưu đi đâu cũng phải nói với ba nha, ba bữa ăn bình thường.”

Mấy đứa nhỏ lo lắng quá thừa rồi, kẹo cô còn có thể nhận mang đi, chứ nếu thật muốn mua cái khác cho cô, cô chắc chắn không cần.

Chu Trình Ninh đạp xe đạp chở vợ đến cao ốc bách hóa.

Chu Trình Ninh, “Quyên, em ở đây chờ anh chút nha, anh mua bánh quy cho em, kẹo ăn không no, bánh quy mới ăn no.”

Thời gian còn sớm, xe đón đưa còn chưa tới, Chu Trình Ninh tính mua bánh quy cho vợ mang theo.

“A Ninh, không cần mua bánh quy cho em, ở bên ngoài em sẽ không đói bụng.” Trời nực thế này, cô cũng không muốn ăn bánh quy.

Từ Hương Quyên đã hẹn với Quản Thiến và Đan Nam Điệp gặp mặt ở cao ốc bách hóa, đến lúc đó để ba mẹ Đan Nam Điệp đưa bọn cô đến nhà ga.

“Em không cần bánh quy, vậy anh không mua…… Ở bên ngoài đừng ngại đắt. Nếu đói rồi liền phải mua mà ăn, cũng đừng vì trời nóng bức mà tham lạnh ăn quá nhiều kem que.”

Từ Hương Quyên, “Em biết rồi, A Ninh, anh về nhà trước đi, Qua Qua với Ngưu Ngưu còn chờ anh về ăn trưa đó.”

Chu Trình Ninh, “Em lên xe rồi anh về.”

Chu Trình Ninh thật đúng là chờ đến khi xe chạy tới, vợ lên xe ngồi rồi mới đạp xe đạp về nhà.

Về đến nhà đã gần 11 giờ, Qua Qua với Ngưu Ngưu đang ở trong phòng riêng của mình, Chu Trình Ninh ở phòng khách hỏi hai đứa trưa nay muốn đến tiệm cơm ăn hay là nấu mì sợi ăn.

Mẹ không ở nhà, trong nhà tựa hồ quạnh quẽ không ít.

Qua Qua với Ngưu Ngưu tạm thời không muốn ra ngoài, các bé muốn ba nấu mì sợi.

Chu Trình Ninh tốt xấu đã làm vệc trong bếp tiệm cơm nhà mình, nấu mì sợi cũng không quá khó với anh. Chờ nấu mì xong, anh gọi hai đứa bé ăn trưa.

Ngưu Ngưu dò hỏi, “Ba ơi, giờ mẹ đã tới nơi chưa?”

“Giờ mẹ hẳn là còn đang ngồi xe lửa.”

Qua Qua, “Ba, về sau nhà ta cũng lắp cái điện thoại đi. Mẹ không ở nhà cũng có thể gọi điện về nhà mỗi ngày.”

Chu Trình Ninh, “Ừ, lần này chờ mẹ về rồi, nhà ta liền lắp cái điện thoại, có điện thoại rồi, mẹ có thể tùy thời gọi về nhà.”

Trong nhà không có điện thoại đích xác không được, giống như bây giờ là tương đương với vợ phải biến mất 1 tuần.

Ngưu Ngưu, “Nếu có điện thoại, trước để chị nói chuyện với mẹ, sau đó là con nói chuyện với mẹ, cuối cùng là ba nói chuyện với mẹ.”

Chu Trình Ninh, “Tiền điện thoại đắt lắm, Ngưu Ngưu không được nói quá lâu.”

Bữa trưa vì thiếu mẹ mà cha với con đều không quá có hứng, hàn huyên chuyện điện thoại một lát liền không nói chuyện nữa, an tĩnh mà ăn trưa.

Ăn mì xong, mấy đứa nhỏ về phòng, Chu Trình Ninh rửa chén xong thì về phòng ngủ trưa.

Ngày thường vào giờ này có thể cùng xem TV với vợ, cũng có khả năng sẽ ở trong tiệm cơm, mà không phải đi ngủ trưa ngay.

Ngủ trưa tỉnh dậy, Chu Trình Ninh còn chưa mở to mắt đã theo bản năng gọi một tiếng Quyên.

Chờ mở to mắt, không thấy được vợ, thế mới nhớ ra vợ không ở nhà.

Chu Trình Ninh, “Qua Qua Ngưu Ngưu, chiều nay muốn ăn gì?”

Hai đứa nhỏ ngồi ở trong phòng khách xem TV, Chu Trình Ninh cũng chưa nói gì, chỉ hỏi chuyện cơm chiều.

“Muốn ăn cơm, trưa ăn mì rồi.” Khi mẹ ở nhà đều sẽ an bài xong hết một ngày ba bữa, không giống ba, còn phải hỏi mấy bé ăn cái gì.

“Ngưu Ngưu, cơm khó nấu, để ba nấu mì cho tụi con nữa đi.” Vẫn là ăn mì sợi bớt việc hơn.
Bình Luận (0)
Comment