Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 44


"Quyên, ngon không?" Về đến nhà, Chu Trình Ninh liền giao hộp chocolate nhỏ cho vợ.
Từ Hương Quyên bóc 1 viên chocolate ra ăn, "Tự anh ăn một viên liền biết có ngon không."
Là hương vị chocolate không sai, có điều hình như hơi chảy, không quá yêu cầu cố sức nhai.
"Anh không biết ngon không, Quyên em nói ăn ngon liền chắc chắn cái này ngon, nếu ăn ngon thì để lại cho em với Qua Qua, anh không ăn, thầy Lưu nói đây là kẹo, ngọt lắm."
Nói Qua Qua, Qua Qua liền đến, "Mẹ con muốn ăn kẹo!"
Lúc này Từ Hương Quyên không có nói ra lời cự tuyệt, mà bóc một viên nhét vào trong miệng Qua Qua.
Chocolate thì trẻ con không nhất định thích ăn, hơn nữa cái A Ninh lấy về nhà ấy, vẫn là chocolate tương đối đắng.
Quả nhiên, vẻ mặt Qua Qua lộ ra biểu cảm bị đắng, "Không thể ăn, không muốn."
Thấy Qua Qua muốn nhổ ra, Từ Hương Quyên nói, "Không thể lãng phí, ăn hết đi, mẹ nấu chè long nhãn, này, Qua Qua ăn hết là liền có thể uống chè long nhãn."
Vừa vặn cô có rót một chén chè nhỏ chuẩn bị uống, giờ cho Qua Qua trừ vị.
Buổi tối cô làm sủi cảo chiên với nấu chè long nhãn, vừa vặn Qua Qua đắng miệng có thể uống chè long nhãn.
Qua Qua bay nhanh nuốt hết chocolate, ừng ực ừng ực mà bắt đầu uống chè long nhãn.
"Quyên, rất dở sao?" Nhìn khuôn mặt nhỏ vặn vẹo của con gái, Chu Trình Ninh hoài nghi.
Anh nghe thầy Lưu nói cái này rất đắt, một hộp phải mấy tệ.
"Còn tạm đi, anh có thể nếm thử." Từ Hương Quyên bóc một viên đưa vào miệng Chu Trình Ninh.
Có khả năng chocolate này cũng không ăn ngon bằng chocolate đồng vàng, vừa mới đầu cảm thấy hương vị tàm tạm, nhưng có hậu vị mạnh lên.
Chu Trình Ninh ăn, hương vị đích xác không bằng kẹo trái cây con gái thích ăn.
Từ Hương Quyên thấy vẻ mặt Chu Trình Ninh đau mình khi tốn đồng tiền lớn mua thứ không đáng giá tiền, "Đây là anh mua à?"
Anh sao có thể mua thứ này, mua thịt heo còn tốt hơn cái này nhiều, "Không phải, giáo viên mới tặng cho mọi người."
"Giáo viên mới của các anh rất khách khí...!Chocolate này xem khẩu vị cá nhân đi, em cảm thấy còn được, sau khi ăn xong còn có dư vị."

Nếu muốn cô cho ra đánh giá, hẳn là không tốt cũng không xấu.
Chu Trình Ninh: "Quyên em thích là được."
Từ Hương Quyên: "Cái gì gọi là em thích là được? Đây là anh đặc biệt mua cho em à?"
Sao cô nghe thế nào cũng cảm thấy ông chồng nhà mình là đem quà giáo viên mới tặng cho mọi người trở thành quà anh đặc biệt mua cho cô vậy.
Chu Trình Ninh y như lẽ đương nhiên mười phần, "Đây là anh đặc biệt mang cho em, Qua Qua không yêu ăn thì về sau chỉ một mình Quyên em ăn thôi."
Từ Hương Quyên: "Được rồi...!Qua Qua đừng uống chè long nhãn nữa, bụng nhỏ phình ra rồi còn uống? Có ăn cơm chiều không?"
Bị mẹ hỏi, Qua Qua uống xong hết chè long nhãn dư lại trong chén nhỏ, "Cơm chiều ăn, nước, đói."
Tuy hiện tại bụng rất căng, nhưng chờ lát nữa chắc chắn sẽ bẹp xuống.
...
Mấy ngày nay, Chu Trình Ninh cứ nghĩ chuyện mang vợ với con gái đi nhà trẻ cả ngày.
Đi cái nhà trẻ mà mỗi ngày cũng phải hỏi Từ Hương Quyên nên mang thứ gì?
Còn có thể mang cái gì? Mang theo Qua Qua mang theo tiền không phải xong rồi.
Thật tới 18 tháng giêng rồi, Từ Hương Quyên vốn nghĩ lấy xe đạp làm phương tiện giao thông, nhưng vì Ngưu Ngưu, nên làm ông chồng nhà mình đạp ba bánh.
Cô vốn là muốn thừa dịp Ngưu Ngưu ngủ thì bế Ngưu Ngưu đến nhà bà ngoại, chỉ là Ngưu Ngưu không chỉ tỉnh táo, còn đặc biệt mẫn cảm, đến nhà bà ngoại rồi, vừa nhận thấy cô muốn đưa nhóc cho bà ngoại liền kêu oa oa, không có cách nào, ngày đầu tiên chị gái đi học nhà trẻ, em trai cũng phải dẫn theo.
Nhiều thêm em trai đồng hành, Qua Qua không thèm để ý, hôm nay cô bé rốt cuộc đã cõng lên cặp sách nhỏ mẹ khâu cho bé rồi!
Tuy mẹ không cho bé mang túi tiền, nhưng chẳng sao cả, bé có cặp sách đã đủ rồi.
Cuối cùng, phương tiện giao thông chính là ba bánh, Chu Trình Ninh đạp ba bánh chở vợ còn có bọn nhỏ đi nhà trẻ.
Ngưu Ngưu tò mò với nhà trẻ hơn chị gái phải lên nhà trẻ nhiều, đặc biệt là nhìn thấy rất nhiều anh chị chơi đùa, rít rít, nhóc liền u u nga nga theo.
Thường thì nhà trẻ đều là khai giảng vào 6 tháng cuối năm, Qua Qua xem như "học sinh xếp lớp", cho dù là học sinh xếp lớp, Qua Qua có Tịch Tịch dẫn dắt, nên rất mau cũng dung nhập vào quần thể nhỏ.
Tịch Tịch tuy hướng nội, nhưng ở trong nhà trẻ lâu hơn Qua Qua, nên tự nhiên sẽ có không ít tiểu đồng bọn quen biết, đều giới thiệu cho Qua Qua hết.
Hôm nay Vương Khánh cũng là đưa con tới nhà trẻ với vợ, buổi sáng có vài tiết trống, nên tới đưa con đi học không cần đặc biệt đi xin nghỉ.

Từ Hương Quyên sai Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu, rồi kết bạn đi đóng tiền với mẹ Tịch Tịch.
Ngưu Ngưu không có ý kiến nhiều lắm đối với việc bị ba bế, cái tay béo nhỏ vỗ vỗ cằm ba, muốn ba đi theo mẹ.
"Chị còn ở bên kia kìa, mẹ rất mau là về rồi." Tuy muốn đi theo vợ, nhưng anh cũng không quá yên tâm với Qua Qua.
Nhà trẻ chính là các bạn nhỏ góp lại thành một cụm mà chơi, nhưng lần đầu tiên con gái tới nhà trẻ, làm cha mẹ nào có thể không lo lắng.
Vương Khánh: "Nhà trẻ chủ yếu là các cô chăm bọn nhỏ, còn tốt là lại đóng 5 tệ là có thể bao cơm trưa một học kỳ."
"Còn phải đóng 5 tệ sao?" Chu Trình Ninh không hỏi cẩn thận, nghe thầy Vương nói như vậy, liền tùy ý hai cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu vỗ đánh cằm.
Vương Khánh: "Đây là tự nguyện, không cần cũng được."
"Nhà trẻ cũng quá đắt, tôi đi hỏi vợ chút xem có mang nhiều tiền không, không có liền không cần cơm trưa, trưa Qua Qua cùng nhau ăn cơm với tôi là được...!Tôi cho rằng chỉ cần 5 tệ tiền sách vở với 5 tệ học phí." Lúc này Chu Trình Ninh không cần Ngưu Ngưu vỗ ba nó nữa, mà chủ động đi tìm vợ.
Nhà trẻ không lớn, các cha mẹ ở đâu đóng tiền anh có thể nhìn thấy, nên biết vợ ở đâu.
Vương Khánh đi cùng với Chu Trình Ninh, "Đúng là có hơi đắt, nhưng còn được, tiêu 15 tệ quản lý con nó thay một học kỳ."
"Đứa nhỏ có thể ăn mấy miếng cơm chứ." Chu Trình Ninh mang tính lựa chọn mà xem nhẹ khẩu vị không nhỏ của con gái nhà mình.
"Quyên, tiền cơm tới 5 tệ, chúng ta không có tiền, trưa Qua Qua có thể ăn với anh." Người lớn xếp hàng đóng tiền, còn chưa có đến phiên vợ, Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu khom người cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai vợ.
"Em có mang, anh cũng đừng nhọc lòng, mỗi ngày chiều đến phải mang Qua Qua, giữa trưa còn phải chăm, có mệt hay không?" Trước kia cô hẳn là sẽ cảm thấy đắt, bọn nhỏ ở nhà trẻ này lại không học hành, cả ngày chơi còn muốn 10 tệ?
Ngẫm lại thì thật ra 10 tệ cũng không nhiều như vậy, hơn nữa cô mới vừa tán gẫu với mẹ Tịch Tịch, biết được cơm trưa của nhà trẻ cũng không tính kém, 5 tệ vẫn là đáng giá.
"Chuyện thuận tiện, không mệt." Mới vừa nói, cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu lại bộp một phát lên cằm ba.
"Anh không mệt, nhưng Qua Qua mệt....!Anh mang Ngưu Ngưu đi trước đi, tiền rất mau là nộp xong, em nhận sách cho Qua Qua là có thể đi rồi."
Thật ra thì sách cũng không phải sách gì phủ kín chữ, đều là tranh vẽ, loại hình ích trí.
"Con là trâu sao? Tính bướng bỉnh lớn như vậy." Vợ đã xếp hàng vào văn phòng thu phí, Chu Trình Ninh để trống ra một bàn tay túm lấy cái tay béo nhỏ quấy rối của Ngưu Ngưu.
Tay bị ba bắt lấy, Ngưu Ngưu muốn kêu oa oa, Chu Trình Ninh sợ tới mức buông cái tay túm con trai ra, dùng 2 tay bế con.
Anh không sợ con trai khóc nháo ở cái trường hợp này, rốt cuộc ở nhà trẻ còn có đứa bé lớn hơn Ngưu Ngưu đang khóc, anh là sợ vợ nghe thấy rồi sẽ nói anh không biết chăm con.

Ngưu Ngưu không đánh ba nữa, mà ý đồ bò lên vai ba, Chu Trình Ninh cảm giác được ý đồ của con trai, nên đẩy con trai lên trên.
Bị ba đẩy lên, Ngưu Ngưu chuyên tâm nhìn một đám anh chị chơi đùa, thường thường kêu to một tiếng theo.
Vương Khánh: "Thầy Chu, Ngưu Ngưu nhà cậu cũng thật thông minh."
"Trừ bỏ đánh tôi, biết mách lẻo với vợ tôi ra, mách lẻo chính là khóc ấy, không thấy được thông minh chỗ nào."
Cũng chỉ ỷ vào con trai chưa biết nói cũng nghe không hiểu anh đang nói gì, Chu Trình Ninh mới dám nói như vậy.
Nếu Ngưu Ngưu cũng biết ăn nói giống chị gái Qua Qua, anh cũng không dám làm càn lên tiếng như vậy, anh dám nói, Ngưu Ngưu liền dám quay đầu bưng nguyên thoại nói cho mẹ, làm mẹ giáo huấn ba.
Ngưu Ngưu đích xác là không nghe hiểu ba đang nói gì, vẫn cứ chuyên tâm nhìn các anh chị chơi như cũ.
Từ Hương Quyên nộp phí cho một học kỳ xong, cầm lấy sách trực tiếp đi qua tìm Qua Qua nói chuyện.
Qua Qua chơi rất tốt với chị Tịch Tịch, mẹ tới đây dặn dò, bé mới lạ mà lật sách, cái gì cũng ứng lời.
Nên nói đã nói xong, "Qua Qua với chị Tịch Tịch ở đây ngoan, chiều tan học chờ ở đây trong chốc lát ba liền tới đón con."
"Dạ!"
Đối với con gái vẫn là rất yên tâm, Từ Hương Quyên nên nói đã nói, liền đi với Chu Trình Ninh.
Bởi vì có chị Tịch Tịch ở đây, Qua Qua cũng không cảm thấy quá khổ sở vì ba mẹ, còn có Ngưu Ngưu rời đi, mẹ đã nói chiều đến ba sẽ đến đón bé, cho nên hiện tại bé liền chơi thật vui với chị Tịch Tịch.
...
Buổi sáng Vương Khánh có ba bốn tiết, đưa con đến nhà trẻ liền về lại trường học rồi, Chu Trình Ninh xin nghỉ nửa ngày, an bài con gái xong liền đạp ba bánh chở vợ với Ngưu Ngưu về nhà.
Dọc theo đường đi còn không ngừng oán giận nhà trẻ thu phí quá đắt.
Từ Hương Quyên cũng không thể vờ vịt hào phóng gì, lúc này, tiền đều là ba nó kiếm ra, anh đau lòng cũng bình thường.
"Quyên, giờ mới 10 giờ." Không có đồng hồ, về tới nhà, Chu Trình Ninh đưa mắt nhìn cái chung treo trên vách tường ở phòng bếp, giật mình.
Từ Hương Quyên đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh, "Giờ em nấu cơm trưa, ăn cơm trưa xong anh liền có thể đạp xe đạp về lại trường, chiều nhớ rõ đón Qua Qua, 3 giờ Qua Qua tan học."
"Anh nhớ kỹ."
Hôm nay chính là ngày đầu tiên con gái đi nhà trẻ, Chu Trình Ninh còn kích động hơn cả Qua Qua, ăn trưa xong liền đạp xe đạp đi ngay.
Trở lại văn phòng mới nhớ tới, thật vất vả xin nghỉ nửa ngày, hẳn là phải nói chuyện thật tốt với vợ, hối hận, thật vất vả mới có thế giới hai người mà.
Ngưu Ngưu bốn bỏ năm lên tương đương với không có, cho nên chính là thế giới hai người.
Nhà trẻ cách trung học không xa, đạp xe đạp qua lại 6 phút đủ rồi, dạy 2 tiết xong là tới giờ rồi, Chu Trình Ninh với Vương Khánh kết bạn đi đón con.

"Thầy Chu, vẫn là cậu cẩn thận, nhớ rõ buộc vải bông ở đòn ngang." Vương Khánh chú ý tới trên đòn ngang của xe đạp Chu Trình Ninh quấn lấy vải bông thật dày, có khả năng càng phải nói là áo bông rách.
Chu Trình Ninh: "Là vợ tôi cẩn thận, tôi sao có thể nghĩ đến, như vậy thì đứa nhỏ ngồi thoải mái chút."
"Về nhà tôi cũng quấn vải bông trên xe đạp của tôi cho con gái."
Hai người cha đưa con đến văn phòng, Chu Trình Ninh còn thừa một tiết, bảo Qua Qua ngồi trên vị trí của chính mình liền vội vã đi dạy.
Buổi chiều tiết dạy của Vương Khánh khá đầy, đi theo Chu Trình Ninh cùng rời đi văn phòng đi dạy.
Hai bé gái vốn là ngồi trên vị trí của ba mỗi bé, không bao lâu đã liền ở cùng với nhau.
"Hai bạn nhỏ là con của thầy nào vậy?" Hách Mạn đi vào văn phòng, nhìn hai bạn nhỏ đang nghiên cứu một chậu hoa cô ấy để ở cửa sổ, nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu Hách đã trở lại à, hai cô nhỏ này là con của thầy Chu với thầy Vương." Một vị giáo viên không có tiết khác trong văn phòng chuẩn bị tan tầm trả lời hộ.
Tịch Tịch thấy dì đối diện này hình như chủ nhân của chỗ ngồi, bèn dắt tay Qua Qua rời đi, đi đến vị trí của ba cô bé.
"Chị, mẹ em đẹp." Qua Qua nhỏ giọng nói thầm với Tịch Tịch.
Qua Qua chưa từng thấy một thân trang phục này của Hách Mạn, nói với Tịch Tịch xong, liền nhìn giày len nhỏ của mình.
Giày của dì kia sáng sáng, mẹ không có.
"Đúng vậy, mẹ Qua Qua đẹp." Tịch Tịch đã gặp mẹ Qua Qua rồi.
Qua Qua lại nói, "Mẹ của chị cũng đẹp."
"Ừ, mẹ của chị cũng đẹp...!Qua Qua em làm sao vậy?" Tịch Tịch chú ý tới biểu tình không quá hợp của Qua Qua khi nhìn thấy dì kia, nhỏ giọng hỏi.
Hai cô bạn nhỏ lẩm bẩm lầm bầm nói chuyện Hách Mạn nghe không rõ, có điều cô ấy có thể nhìn ra đâu là con gái thầy Chu, thấy con gái thầy Chu, cảm thấy đích xác là giống thầy Chu, cô bé nhỏ rất có linh khí......!Bé gái ở cái tuổi này, ăn mặc có chút quê mùa.
"Mẹ em không có giày." Qua Qua nói xong lại lặng lẽ hướng về nơi xa nhìn lên chân Hách Mạn.
Tịch Tịch thế mà lại cũng hiểu được ý trong lời của Qua Qua, "Đó là giày da nhỏ, mẹ chị có, nhưng mẹ chị chẳng thế nào đeo, giày da nhỏ là bảo bối của mẹ."
"Mẹ em không có." Mẹ giống như bé vậy, chỉ có giày len với giày vải.
Qua Qua luôn luôn thích thổi mẹ mình, nháy mắt khổ sở.
Mẹ sẽ không mua giày cho bé, bé cũng chưa từng thấy mẹ mua cho chính mẹ.
Lần đầu tiên Qua Qua nhìn thấy cách ăn mặc như này của Hách Mạn, cô bạn nhỏ không biết hình dung thế nào, chính là cảm thấy đẹp, hơn nữa giày cũng là sáng sáng..

Bình Luận (0)
Comment