Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 80


Đồng Lương Cao và con trai Đồng Khương Lâm đều không yêu ăn mì, nhưng mì sợi trong lẩu cay đặc biệt dai ngon, đều ngon miệng như những nguyên liệu nấu ăn khác, đều có thể xem làm đồ ăn mà ăn.

Từ Hương Quyên ăn cơm trưa xong thì dọn dẹp chén đũa trong bếp trước, đi tới lều.

"Quyên, ăn trưa xong rồi sao?" Chu Trình Ninh đặt khoai lang mới lên bếp lò nướng, thấy vợ ra thì vội vàng hỏi.

Từ Hương Quyên: "Ăn xong rồi, không có lãng phí.

"
Từ sau khi ông chồng nhà mình gặm xương còn dư lại của cô, Từ Hương Quyên dưới tình huống anh không có thấy mà lại hỏi đến, đều sẽ cố ý nói rõ rằng không có lãng phí.

Trước kia rõ ràng đều là cô giáo dục bọn nhỏ không thể lãng phí, giờ ngược lại, tuy không bị bọn nhỏ giáo dục, nhưng lại bị ba bọn nhỏ giáo dục.

Chu Trình Ninh biết đói bụng khó chịu cỡ nào: "Ăn xong thì tốt, không thể đói bụng.

"
Từ Hương Quyên: "Qua Qua ở bên trong sao?"
Chu Trình Ninh: "Ở, Qua Qua nói 3 giờ chiều nay đi tìm Miêu Miêu chơi.

"
"Hôm nay họp chợ, em còn chuẩn bị dẫn con bé đi họp chợ, hỏi con bé chút xem nó có đi không.

" Từ Hương Quyên vén rèm lên đi hỏi Qua Qua.

Chu Trình Ninh cũng muốn xung phong nhận việc, nhưng anh còn có khoai lang phải nướng.

Qua Qua hoàn toàn không có chút nguyên tắc nào, tuy đã hẹn với Miêu Miêu rồi, nhưng mẹ nói muốn dẫn bé đi chợ với mẹ, bé liền vui mừng đáp ứng ngay rồi.

"Ba, cho con một củ khoai lang.

" Qua Qua đi ra một mình, hỏi xin khoai lang với ba.

Chu Trình Ninh: "Không phải mới ăn trưa không bao lâu sao? Đòi khoai lang làm gì.

"
Qua Qua: "Bởi vì chiều nay muốn đi chợ với mẹ, không đi chơi với Miêu Miêu, nên muốn lấy khoai lang đi xin lỗi Miêu Miêu.

"
Có một củ khoai nhỏ mới có vẻ có thành ý, hơn nữa bé có thể chia nhau ăn với Miêu Miêu.


"Cho con một củ khoai nhỏ đi, chiều nay Qua Qua đi theo mẹ phải ngoan, đừng đi loạn, đi theo sát mẹ.

" Chu Trình Ninh gói một củ khoai lang nhỏ cho Qua Qua.

"Con biết rồi!" Qua Qua cầm khoai lang đi sân nhà Miêu Miêu.

Hôm nay là ngày nghỉ của A Ninh, anh trông sạp khoai lang, ba mẹ trông lều lẩu cay, Ngưu Ngưu thì bà ngoại cũng có thể trông, cô yên tâm đi chợ mua chút trái cây rau dưa.

Trái cây là chủ yếu, rốt cuộc thì rau dưa trong nhà 2-3 ngày sẽ liền chọn mua một lần.

Qua Qua gánh không gánh nổi, vác chẳng vác được, vì sao muốn mang con bé đi chứ? Thuần túy là vì Từ Hương Quyên muốn trên đường đi náo nhiệt chút.

Đặc biệt là thật vất vả đến ngày đứa nhỏ nghỉ ngơi, lần trước Qua Qua vẫn còn mãi quấn lấy nói muốn đi chợ.

Chợ náo nhiệt, bán cái gì cũng có, các bạn nhỏ rất thích.

Từ Hương Quyên cũng không phải đi ngay, nói với Qua Qua một tiếng rồi liền ngồi trong lều tính sổ.

Trái cây không thể so với rau dưa, sạp trái cây không có mấy cái, người mua cũng không nhiều lắm, buổi chiều vẫn có thể mua được hàng tươi.

Người một nhà trưởng trấn ăn xong đã đi rồi, Từ Căn Sinh với Ngô Thải Phượng cùng nhau dọn chén đũa, Qua Qua ứng phó với cuộc đối thoại hằng ngày với em trai.

Ngưu Ngưu muốn nói chuyện, y y ao ao, ba mẹ và ông bà ngoại đều bận rộn, chỉ có thể để Qua Qua dạy Ngưu Ngưu nói chuyện, đối thoại với Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu học với Qua Qua cũng học được ra dáng ra hình, chỉ là mới vừa học xong, quay đầu đã quên rồi, tiếp tục dùng phát âm y y ao ao nói chuyện với chị.

Chải vuốt sổ sách suôn sẻ rồi, Từ Hương Quyên dẫn Qua Qua đi chợ.

Cô chuẩn bị đạp xe đạp đi, đầu xe đạp vốn không có giỏ xe, Từ Hương Quyên làm cái giỏ dây thép đựng đồ, có thể đựng đồ vật được.

Ghế dựa xe đạp khá cao, vóc dáng Từ Hương Quyên lại không cao, Chu Trình Ninh bèn giúp đỡ bế Qua Qua lên đòn ngang phía trước: "Quyên, nếu không để anh đạp xe đi, em ngồi phía sau, anh chở em với Qua Qua.

"
Thật sự làm người quá không yên lòng, vợ đạp ba bánh còn được, xe ba bánh lại thế nào cũng không dễ bị té ngã, xe đạp thì chỉ có 2 cái bánh xe, hơn nữa vẫn là kích cỡ có thể làm vợ trông càng nhỏ xinh hơn.

Hôm nay vì là ngày đầu tiên bán lẩu cay nên không có lên chợ bán bánh bao màn thầu, không cần đạp ba bánh, hơn nữa cái giờ này không còn sớm, trên đường cũng chen chúc, đẩy xe đạp thì thuận tiện hơn.

Bởi vì muốn đạp xe đạp, Từ Hương Quyên võ trang toàn bộ cho chính mình và Qua Qua, Qua Qua còn đỡ chút, mặt cô thì bị khăn quàng cổ bao đến chỉ còn đôi mắt và miệng để thở: "Không cần, em làm được.

"

Nói rồi, Từ Hương Quyên đẩy xe đạp đi vài bước, nhảy lên xe, đạp xe đạp đi rồi, động tác lưu loát, nhìn cũng y như một tay lão làng.

Chu Trình Ninh chỉ có thể nhìn theo bóng dáng đã đi xa của vợ.

Gió lạnh mơ hồ mang đến tiếng Qua Qua nói muốn mua gì đó với mẹ.

Trong lều, Ngưu Ngưu không có chị gái nói chuyện, bèn dời đi mục tiêu nói chuyện với ông bà ngoại.

Tiếng phổ thông của Từ Căn Sinh với Ngô Thải Phượng đều không quá rành rõi, không giống Qua Qua đi nhà trẻ đã có thể nói tiếng phổ thông rất nhanh nhẹn.

Lúc nói tiếng phổ thông, Qua Qua cũng không bỏ xuống phương ngôn, thiên phú ngôn ngữ ấy có thể thấy được một chút.

"Tiểu Chu, Quyên Tử có ở trong này không?" Trịnh Hồng Quế hỏi Chu Trình Ninh trông chừng ở ngoài lều.

Nhìn thấy là thím út, Chu Trình Ninh không trả lời.

Ngô Thải Phượng nghe thấy giọng em dâu, vội ra khỏi lều: "Sao? Muốn tới ăn cơm hả? Quyên bọn tôi ra ngoài rồi, nếu cô tới tiêu tiền ăn cơm thì vào, không tiêu tiền thì đừng có vô.

"
Ngô Thải Phượng mặt ngoài khắc nghiệt vô tình, thật ra thì trong lòng sốt ruột ghê lắm, con gái không ở đây, cái lều này chắc chắn phải trông, bạn già căn bản không giữ được đồ trong nhà, con rể phải canh khoai lang ở cửa, trong bếp có thứ tốt, sợ bà em dâu làm người thấy ghê này của bà vào mò đồ đi, nhưng bà căn bản thiếu cách phân thân.

Con em dâu này chắc chắn lại là thấy con gái không ở đây nên mò tới.

Thiệt là, cả ngày nhìn chằm chằm cửa tiệm nhà họ, cũng muốn chia một chén canh đúng không, nằm mơ.

Bởi vì thái độ của con gái, hơn nữa cuộc sống trong nhà không có trở ngại, còn đang kiếm tiền, nên Ngô Thải Phượng càng không có sắc mặt tốt với cả nhà em dâu.

Từ Căn Sinh là mở một con mắt nhắm một con mắt, nói chuyện với cháu ngoại.

Trịnh Hồng Quế không nghĩ tới chị dâu nói chuyện trực tiếp đến vậy, tức ghê lắm, nhưng vẫn là tính đi vào nhìn một cái: "Tôi vào tiêu tiền.

"
Ngô Thải Phượng nhìn chằm Trịnh Hồng Quế, phòng ngừa bà ta sinh ý nghĩ bậy bạ.

Chỉ cần dám nghĩ bậy, lập tức dùng cái chổi trong lều đánh người ra ngoài.

Chu Trình Ninh không đi vào theo, mà đi vào bếp giấu kỹ bưu kiện của ba mẹ, lại đóng cửa phòng bếp lại, anh còn phải trông chừng khoai lang.

Không có cách nào, phòng bà thím này phải y như đề phòng cướp ấy, bằng không vừa không chú ý một cái, bả thật có thể hốt đi đồ trong nhà mình.


"Còn bán đồ ăn?" Thật ra thì hồi sáng đi chợ về Trịnh Hồng Quế đi ngang qua đã thấy người một nhà này đang dọn đồ ăn, vừa nãy cháu nội có nói nhìn thấy chị Qua Qua và cô họ đạp xe đạp đi rồi, bà ta hỏi đi về hướng nào.

Cháu nội chỉ hướng, bà ta biết cô cháu kia là đi chợ, bèn chạy nhanh lại đây nhìn một cái xem trong lều là trạng huống như nào.

Trước đó còn có thể biết bên trong bán cái gì, rốt cuộc không có che đậy, nhưng từ sau khi cải tạo rồi, ấy là hoàn toàn chả biết mô tê gì trong đó hết.

Ngữ khí Ngô Thải Phượng rất sặc: "Có mua không? Không mua cũng đừng hỏi.

"
Trịnh Hồng Quế: "Hỏi cũng không cho hỏi à! Tôi thấy các chị cũng rất bận, có thể dẫn tôi và Đại Kiến hỗ trợ làm việc không?"
Bà ta sớm đã đánh cái chủ ý này, nhìn thấy việc làm ăn của cả nhà anh chị dâu làm đến rực rỡ, tay nghề lại học không được, hơn nữa mỗi ngày đều là gia vị tốt phải phí bao nhiêu tiền nha.

Dứt khoát làm việc ở đây, nguyên liệu nấu ăn dư lại bán không ra cũng có thể mang đi.

Ngô Thải Phượng cũng không cố kỵ cháu ngoại ở đây: "Mày tiện! Nằm mơ! Đây là việc làm ăn của con gái tao, không phải của hai vợ chồng già tao, không mua thì mau cút, cút càng xa càng tốt, đừng có chờ Quyên về nhà, Quyên nó về rồi trực tiếp lấy chổi đuổi mày đó!"
Trịnh Hồng Quế: "Chị dâu, chị bớt hù tôi đi, còn không phải chị với anh cả ra tiền, bằng không tiểu nha đầu lấy đâu ra tiền?"
Ngô Thải Phượng: "Gì mà tiểu nha đầu, lăn con bê mẹ mày đi, dù có là tiền của hai vợ chồng già tao, có cái đếch quan hệ gì với mày? Mày còn nợ tiền nhà tao đó, lúc nào trả?"
Da mặt Trịnh Hồng Quế cũng đủ dày, cũng không có bị mắng chạy: "Chị dâu, không cho tiền công cũng không sao, người trong nhà ở đây hỗ trợ cũng mạnh hơn người ngoài hỗ trợ mà phải không.

"
Dù sao hiện tại bà ta cũng không có việc làm, ở chỗ này không có tiền công, nhưng có miếng ăn.

Làm việc vất vả như vậy không phải vì miếng ăn sao, nhìn Qua Qua với Ngưu Ngưu coi, trông béo tốt cỡ nào, chắc chắn ăn không ít đồ ngon.

"Cút cút cút! Có mời người ngoài cũng không mời loại bạch nhãn lang như mày.

" Ngô Thải Phượng trực tiếp đẩy người ra ngoài, thuận tay lấy cái chổi đuổi con mụ không biết xấu hổ này ra.

Toàn bộ hành trình Chu Trình Ninh không có lên tiếng, bởi vì mẹ vợ đơn phương cường thế đuổi người, hoàn toàn không cần hỗ trợ.

Ngô Thải Phượng đuổi người đi rồi, xác định người đã đi rất xa, tức nghẹn họng, trở về lều phun tào con em dâu không biết xấu hổ với Từ Căn Sinh.

"Nhà ta nợ tụi nó sao? Cứ túm lấy hút máu ăn thịt, ông nói chút coi, ba mẹ mất sớm, nhà ta có từng thua thiệt cái đám đó không? Anh cả như cha, nhưng người ta cũng có cháu nội cháu ngoại rồi, còn xem ông là ba mà tới hút máu ăn thịt được à?"
Ngưu Ngưu: "Oa oa ngao ngao!"
Ngô Thải Phượng: "Cháu nó cũng không nhìn được kìa, chờ Quyên về rồi, phải nói với Quyên.

"
Từ Căn Sinh phối hợp ứng vài tiếng, bạn già đang nổi nóng, nói nhiều sai nhiều.

Chờ Từ Hương Quyên trở lại rồi, cơn tức mới hạ xuống của Ngô Thải Phượng lại ngoi lên, cũng không đợi con gái dỡ đồ xuống đã lôi kéo con gái nói chuyện Trịnh Hồng Quế lại đây.

Từ Hương Quyên giao xe đạp cho Chu Trình Ninh, nghe mẹ mình nói chuyện.

Hai tay Qua Qua còn xách theo cái túi giấy nhỏ đựng tai mèo*, đi theo sau ba vào sân nhà dựng xe.

*: Đây là tên một món bánh ăn vặt nặn hình tai mèo.


Trái cây thì mua táo và cam, trong nhà có lê và đào, không phải vừa mới qua mùa thì chính là còn chưa tới mùa, không ăn được.

Mùa này đây, cây ăn quả trong sân nhà mọi người cơ bản là không có trái, chỉ có thể ra ngoài mua.

Chu Trình Ninh dựng xe xong, đưa trái cây vào trong bếp cất, thuận tiện thả bưu kiện vừa giấu kỹ hồi nãy về chỗ cũ.

Cả trái tim của Qua Qua đều ở trên tai mèo, duỗi tay bốc ra một nắm tai mèo từ trong túi giấy: "Ba, mở tay ra.

"
Chu Trình Ninh nghe vậy thì mở hai tay, chỉ thấy Qua Qua đưa cái tay nhỏ bốc mấy cái tai mèo cho vào tay anh.

"Một cái, hai cái! Lấy hai cái nữa.

" Qua Qua đếm một nắm vừa rồi mình lấy chỉ có 4 cái, còn có ông bà ngoại nữa, phải lấy 2 cái nữa.

Cất kỹ phần tai mèo dư lại, Qua Qua lấy ra 5 miếng tai mèo từ trong tay ba, đi ra ngoài chia cho mẹ, còn có ông bà ngoại.

Nếu Ngưu Ngưu không thể ăn, bé liền thay Ngưu Ngưu ăn vậy.

Chu Trình Ninh ăn một mảnh tai mèo của mình, từ lúc con gái bắt đầu đếm là anh biết ngay mình không có khả năng có một nắm tai mèo.

Tai mèo chỉ có trẻ con mới thích! Ừm, ăn rất thơm.

Chu Trình Ninh rửa sạch tay, tiếp tục đi trông bếp lò khoai lang của mình.

"Mẹ, mẹ đừng phiền lòng, về sau tùy tiện đối với thím ấy thế nào cũng được, dù sao ba mặc kệ mà, đúng không ba.

" Nghe mẹ mình bay nhanh trình bày việc đã xảy ra, Từ Hương Quyên rõ ràng đã xảy việc gì.

Bà thím kia của cô ban ngày ban mặt mà nằm mơ đâu.

Từ Căn Sinh đang chơi với cháu ngoại, vờ như không tồn tại đây này, nghe thấy con gái nói, bèn ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

"Mẹ! Ông bà ngoại!" Qua Qua chạy vào lều, hai tay đều cầm lấy tai mèo, một bàn tay 3 cái, một bàn tay 2 cái.

Chia cho các người lớn xong, Qua Qua ăn tai mèo của mình.

Ngưu Ngưu vươn cái tay béo nhỏ ô ô au au, Qua Qua mới đưa tai mèo của Ngưu Ngưu cho nhóc con.

Vốn đang tính chờ thêm tí nữa mà em trai không kêu, bé liền trực tiếp ăn luôn tai mèo của em trai.

Nói chuyện với con gái xong, đỡ tức được hơn nửa, vì nốt nhạc đệm nhỏ cháu ngoại gái chia tai mèo này, tức đã bay hết rồi: "Gấp gáp muốn tới nhà ta cọ đồ, bà ta nghĩ đẹp lắm, thật mời bà ta vào, không phải mời tổ tông sống cho nhà mình sao.

".

Bình Luận (0)
Comment