Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 15



Thư Tấn không ngờ được là Lệ Chấn Nam sẽ đi vào, còn là vào lúc này nữa....

"Vị trí thai nhi không đúng, tiếp tục như thế thì đứa bé sẽ gặp nguy hiểm!" Chủ nhiệm Trương nói.

Lệ Chấn Nam đi qua, nắm tay Thư Tấn, đồng thời ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn chủ nhiệm Trương: “Vị trí thai nhi không đúng ư? Tại sao mấy lần kiểm tra trước đều bình thường?"

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

"Chuyện này..."

"Cả mẹ cả con đều phải giữ, tôi muốn cả hai mẹ con đều bình an!" Lệ Chấn Nam nói, ánh mắt dữ tợn như phải bắn chết mấy người.

Chủ nhiệm Trương nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nhìn hộ sinh, như đang hội ý với nhau, do dự một chút rồi nói: “Anh Lệ à, chuyện này nên có một lựa chọn! Tình hình của sản phụ thật sự..."

"Vậy thì giữ mẹ!" Lệ Chấn Nam quyết định rất nhanh chóng!

Nhưng anh dừng lại và nói tiếp: “Sau khi vợ tôi bình an, tôi sẽ cho người điều tra cả quá trình sinh, nếu để tôi phát hiện ra vấn đề gì thì tôi sẽ kiện mấy người với tội mưu sát con tôi, kiện đến khi nửa đời còn lại của mấy người đều phải ở trong tù!"

Lời nói văng vẳng bên tai, trong lòng nhóm người chủ nhiệm Trương run rẩy mãnh liệt!

Dù trước đó Tiết Á Tuệ cam kết cho bao nhiêu tiền thì vụ mua bán này cũng không thể nhận!


Dưới sự hốt hoảng, chủ nhiệm Trương và nhóm hộ sinh đành phải gật đầu liên tục: “Yên tâm, anh Lệ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định cố hết sức, cố gắng để mẹ con bình an..."

Còn tưởng Thư Tấn chỉ là một người phụ nữ bị câm, không thân thích, ba là người có khả năng nhất thì đã qua đời từ lâu, dì ghẻ lại chịu chi một khoản tiền lớn để mua cái chết vì khó sinh của cô, vậy thì tương kế tựu kế thôi, ai lại thù hằn với tiền bạc chứ?

Nhưng Lệ Chấn Nam ra mặt, ai dám chọc vào Lệ Thị chứ?!

Nhóm người chủ nhiệm Trương bắt đầu làm việc như bình thường, Thư Tấn đã vô cùng mệt mỏi, cô chỉ nắm chặt tay anh, đôi mắt trong veo đầy nước mắt.

Lúc này, Thư Tấn đã mặc kệ sống chết của mình, chỉ cần đứa bé bình an thì cô không sao cả!

"Kiên cường chút nữa, Thư Tấn, chẳng phải cô luôn muốn sinh đứa bé này ra sao?" Giọng nói của Lệ Chấn Nam vang vào tai.

Đúng thế, cô luôn muốn sinh đứa bé này ra.

Đây là máu mủ của cô là Lệ Chấn Nam.

Khi cô còn rất nhỏ, cô đã thích anh rồi, khi đó, anh thậm chí còn không biết cô tên gì.

Thoáng cái đã hơn mười năm, dù trong lòng anh đã yêu người khác, dù biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân chẳng có ý nghĩa gì, cũng biết rõ dự định của dì ghẻ, nhưng vì anh, cô bằng lòng!

Chẳng biết nhờ niềm tin nào để gắng gượng tiếp đã giúp Thư Tấn mạnh mẽ trải qua cửa ải khó khăn này, khi nghe được tiếng khóc oa oa của đứa bé, cô cười yếu ớt, sau đó ngất xỉu, mắt nhắm lại, mất ý thức.

"Thư Tấn!" Lệ Chấn Nam nắm tay cô nói.

"Sản phụ quá mệt mỏi, chỉ tạm thời ngất đi thôi, không sao cả!" Bác sĩ ở bên cạnh giải thích.

Anh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông tay cô ra, nhìn đứa bé mà y tá ôm tới, còn nhỏ thế kia, đôi mắt nho nhỏ vẫn nhắm lại, Lệ Chấn Nam nhíu mày, đây chính là... con trai của anh!

"Chúc mừng anh Lệ, là một bé trai!" Lúc y tá ôm đứa bé tới thì nói.

Lần đầu làm ba.

Không ngờ lại có một đứa con với người phụ nữ này.

Thư Tấn bình an chuyển vào phòng bệnh VIP, Tưởng Chi Châu vui vẻ theo bác sĩ đi tới phòng giữ ấm cho trẻ sơ sinh, nhìn cháu trai mình qua cửa thủy tinh, sắc mặt vô cùng vui mừng.

"Đây chính là người thừa kế của nhà họ Lệ chúng ta! Cháu trai của bà!"

Mạc Niệm Niệm đứng bên cạnh bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Chỉ biết vui vì có cháu trai, đừng có quên, đứa cháu trai này là do Thư Tấn sinh ra, sau này đối xử với con dâu tốt một chút đi!"

"Con bé này..."


Chăm chú nhìn bóng lưng Mạc Niệm Niệm rời đi, Tưởng Chi Châu thở dài, tâm trạng rất tốt nên chẳng rảnh rang so đo với cô.

Mạc Niệm Niệm đi quanh bệnh viện một vòng, cuối cùng cũng tìm được Lệ Chấn Nam.

Người đàn ông trước mặt nghiêng người dựa vào tường, vóc dáng cao to như một bức tường, khí thế kinh người.

Mạc Niệm Niệm nhìn anh, do dự một lúc mới nói: “Thật ra Thư Tấn đã biết âm mưu của hai mẹ con Tiết Á Tuệ và Thư Kha từ lâu rồi! Tuy cô ấy biết rõ có người muốn hại mình, nhưng vẫn mạo hiểm sinh con cho anh..."

Dừng lại, cô đánh giá người đàn ông trước mắt này một lượt: “Chậc, thật sự không thể hiểu nổi đám đàn ông các anh, có người phụ nữ như Thư Tấn yêu anh mà cũng không thấy được!"

"..."

"Tiết Á Tuệ là dì ghẻ, Thư Kha lại càng chẳng phải thứ tốt lành gì, anh Lệ à, mong rằng sau này anh sẽ đối xử với Thư Tấn tốt một chút!"

Mạc Niệm Niệm thở dài, lắc đầu một cái, vòng qua người anh đi lên lầu.

Mười mấy tiếng sau Thư Tấn mới tỉnh lại.

Sự đau đớn và giày vò khi sinh nở, đối với mỗi một người phụ nữ từng sinh con đều là khắc cốt ghi tâm, mang thai mười tháng mới sinh ra một sinh mệnh mới, phải nói rằng, mỗi một người mẹ đều vĩ đại.

Khi Thư Tấn chậm rãi mở mắt ra, phòng bệnh rộng rãi không có một ai, cô cô đơn thở hổn hển, giùng giằng định ngồi dậy thì ánh mắt nhìn thấy bóng người bên cửa sổ.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, nghiêm nghị bước tới gần cô, để cô nằm xuống giường trở lại: “Nằm!"

Lạnh lùng ra lệnh, giọng vẫn như cũ.

Gương mặt tuấn tú trong trẻo lạnh lùng của Lệ Chấn Nam không có chút sắc thái tình cảm nào, nhưng Thư Tấn vẫn còn nhớ sợ sốt ruột cực kì của anh khi ở phòng sinh, và cả sự lo âu trên mặt

Cô không thể yên tâm mà nằm, Thư Tấn nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy bóng dáng con đâu, lập tức thấy luống cuống.

Con đâu?

Con cô đâu rồi?

Lệ Chấn Nam cũng đoán được suy nghĩ của cô bèn nói: “Đứa bé ở trong phòng giữ ấm, rất khỏe mạnh!"

Thư Tấn thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất, đứa bé bình an là tốt rồi.

Thư giãn trong phút chốc rồi bỗng nhiên cảm giác được không khí lạnh ở xung quanh, khí thế mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh lại càng mạnh mẽ hơn.

Lệ Chấn Nam sờ lên gương mặt nhỏ như bàn tay của cô, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói lạnh lùng: “Có người muốn hại cô, tại sao không lập tức nói chuyện này cho tôi?"

Có người muốn hại cô, nhưng chuyện thế này mà cô cứ giấu!


Lệ Chấn Nam không thể nào tưởng tượng tiếp, nếu lúc đó Mạc Niệm Niệm không tìm được anh, hoặc vì gì đó mà bị trì hoãn thì kết quả sẽ thành thế nào.

Mắt Thư Tấn nhắm lại, đôi môi khô khốc mím lại.

"Tôi đang hỏi cô! Nói đi!" Anh chẳng có nhiều kiên nhẫn, lấy điện thoại của cô ở trên bàn đưa cho Thư Tấn.

Cô cầm lấy điện thoại, bất đắc dĩ thở dài, viết ra một câu rồi đưa cho anh.

Vừa nhìn thì Lệ Chấn Nam tức giận, sắc mặt sa sầm, lập tức đứng dậy.

Cô viết: Tôi có chết, anh cũng chẳng có tổn thất gì.

Chỉ cần bình an sinh ra con của anh, tâm nguyện của cô đã hoàn thành rồi.

"Cô..."

Huyệt thái dương của Lệ Chấn Nam c ăng thẳng, gương mặt tuấn tú cực kì âm trầm, cắn răng nói: “Ai nói cô chết thì tôi không có tổn thất gì? Hả?"

"Thư Tấn, cô chết rồi... Con trai tôi phải làm sao?"

Nói ra câu này, Lệ Chấn Nam cũng sửng sốt.

Nói ra câu gì thế này!

Nhưng lỡ nói ra rồi, cũng không thể sửa lại, nặng nề thở ra, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô: “Nhớ kĩ, chỉ cần tôi và cô chưa li dị, cô vẫn là bà Lệ, vợ tôi thì không thể bị người khác bắt nạt được!"

Anh xoay người ra ngoài, không rõ là tức giận hay là sao, chỉ thấy trong lòng ngực như có một đám lửa bùng cháy, bùng cháy mãnh liệt, phút chốc càng cháy càng to, tất cả tế bào máu trong người bị nóng đang kêu gào ầm ĩ!

Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc!

Để mặc cho người ta tính kế, đúng là quá ngu!




Bình Luận (0)
Comment