Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 5



Buổi tiệc vẫn tiếp tục tiến hành, ánh đèn rực rỡ, vui vẻ ca múa, ăn uống linh đình, nhưng Thư Tấn không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương nơi đáy lòncâmkhiến lòng cô như tro tàn, vội vàng tránh khỏi tất cả mọi người, rời đi từ cửa sau của khách sạn.

Cửa sau nối với bãi đỗ xe dưới lòng đất, thỉnh thoảng có xe chạy ra từ bên trong, đìu hiu yên tĩnh, rất khó để đón xe.

Chỉ có một mình cô cô đơn lẻ bóng, trơ trọi một mình.

Đang muốn rời khỏi, thoáng nhìn thấy một bóng người xinh đẹp ở cách đó không xa, cô ta đi giày cao gót lộc cộc bước về phía mình.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

“Không có được sự cưng chiều của người đàn ông, chán nản như chó mất chủ vậy, thật đúng là đáng thương!”

Thư Kha khinh thường đến gần cô, dáng vẻ khinh thường lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, như cả người đều mang vẻ đắc ý.

Cảm giác bực bội lan tràn trong lòng Thư Tấn, cô siết chặt tay.

“Tao đã nói rồi, trong lòng anh Chấn Nam mãi mãi không thể nào có mày được.” Thư Kha lạnh lùng châm chọc, mang tư thế của người thắng cuộc.


Thư Tấn thầm hừ lạnh trong lòng, dù trong lòng Lệ Chấn Nam không có cô, cũng tuyệt đối không thể có Thư Kha.

“Sao? Không muốn nghe hả? Tao cũng chỉ đang nói thật thôi! Đừng tưởng mày có con rồi thì anh Chấn Nam có thể yêu mày, chỉ có một người phụ nữ không có bản lĩnh mới dựa vào đứa bé hàn gắn cảm tình thôi!”

Nghe vậy, Thư Tấn mất kiên nhẫn nhướng mày, lạnh lùng nhìn Thư Kha, nếu cô có thể nói chuyện chắc chắn sẽ không nể tình đáp lại một câu, vậy còn chị?

Một người phụ nữ hoàn toàn không có tư cách sinh con, muốn để người khác sinh hộ có tư cách gì nói người ta?!

Nhưng trời cao không công bằng, cứ phải khiến Thư Tấn trở thành một người câm.

Muốn nói cũng không thể nói thành lời.

“Đợi mà xem!” Thư Kha lạnh lùng ôm chặt lấy áo vest nam trên người, đó là áo khoác của Lệ Chấn Nam, cắt may vừa người, vô cùng xa xỉ.

Cũng như con người anh vậy.

Thư Kha khinh thường liếc nhìn cô: “Không bao lâu nữa, anh Chấn Nam sẽ đuổi mày ra khỏi cửa! Kết cục của mày muốn có bao nhiêu thê thảm sẽ có bấy nhiêu! Sống không bằng chết, đau đớn đến mức không muốn sống!”

Lời nói còn văng vảng bên tai, ánh mắt lạnh lùng của Thư Tấn nhìn chằm chằm cô ta, mang ý đề phòng.

Ánh mắt như một con mèo nhỏ hoàn toàn bị chọc giận đang nhìn con mồi khiến Thư Kha vô cùng khó chịu.

Thậm chí còn hơi sợ hãi!

Thư Kha giận dữ nghiến răng, tiến lên một bước nắm lấy tay Thư Tấn, dùng sức rất mạnh, móng tay nhọn đâm vào da thịt cô: “Đồ đê tiện! Ánh mắt của mày có ý gì? Sao? Không hài lòng hả?”

“Tao cho mày biết, anh Chấn Nam vốn dĩ là của tao! Tụi tao mới là một đôi trời sinh! Nếu không vì mày cản đường, tao và anh ấy sớm đã thành đôi thành cặp rồi!”

Thư Kha càng nói càng tức giận, ánh mắt lạnh lùng của Thư Tấn vẫn còn giống hệt như thế, khiến cô ta càng giận hơn, tàn nhẫn đẩy cô ra, còn chưa đợi Thư Tấn đứng vững đã tát vào mặt cô một cái.

Chát!

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng trong khu vực ít người.

Gò má Thư Tấn đau đớn, giơ tay lên che má trái bị tát của mình, bên tai còn vang lên tiếng chửi rửa của người phụ nữ.

“Mày biết điều một chút cho tao! Đừng quên người mẹ điên của mày còn đang ở trong tay tao đấy! Không muốn bà ta xảy ra chuyện thì ngoan ngoãn cho tao, đợi sinh đứa bé xong, xem tao trừng trị đồ đê tiện là mày thế nào!”


Bỏ lại một câu hăm dọa, Thư Kha giận dữ phất tay đi về phía bãi đỗ xe dưới hầm.

Thư Tấn đứng yên tại chỗ, gò má bị tát đau rát, nhưng nỗi đau này lại chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng hết…

Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy camera giám sát trong góc, một suy nghĩ hình thành nơi đáy lòng…

Cô xoay người muốn đi tới ven đường gọi một chiếc taxi, vừa đi được hai bước thì nghe thấy phía sau vang lên âm thanh gì đó, Thư Tấn xoay người, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ!

Phía sau truyền đến một ánh sáng mạnh khiến người ta không thể nào mở mắt ra, xe vừa mở đèn pha vừa chạy về phía cô với tốc độ vô cùng nhanh…

Thư Tấn dùng tay che mắt theo bản năng, một chiếc xe thể thao màu đỏ đang chạy ra từ bãi đỗ xe muốn tông về phía cô!

Thư Tấn chưa từng gặp phải tình cảnh như thế bao giờ, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, “ong” một tiếng, tất cả giác quan gần như biến mất trong nháy mắt, không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào nữa.

Cô rất muốn tránh đi, nhưng đối mắt với nguy hiểm to lớn, cơ thể và tư duy của con người không thể đồng bộ được với nhau.

Máu trên người như đông cả lại, mỗi một khớp xương đều như bị gỉ, đứng hình ngay tại chỗ không thể nào di chuyển, cũng không thể trốn thoát!

Lúc Thư Tấn đang sợ hãi, cơ thể nhỏ bé bị một người vững vàng ôm lấy.

Sau một trận trời đất quay cuồng, Thư Tấn mới khó khăn lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn người đàn ông xuất hiện trước mắt mình.

Không ngờ lại là… Lệ Chấn Nam?!

Mà chiếc xe kia cũng gầm rú chạy lướt qua Lệ Chấn nam với tốc độ vô cùng nhanh, biến mất trong tầm mắt.

Mãi một lúc sau, Thư Tấn mới chậm rãi thoát khỏi cơn sợ hãi, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt sâu như mực của người đàn ông, như thật sự nhìn thấy chút lo lắng xen lẫn trong đó vậy.

Anh giữ chặt lấy vai Thư Tấn, như muốn bóp nát cả xương của cô đi vậy!

Cô hiểu rõ đây không phải vì nổi giận, mà vì tình huống khi nãy quá cấp bách!

Lệ Chấn Nam nghiêng mặt nhìn theo hướng chiếc xe đỏ rời đi, chiếc xe đã sớm biến mất, nhưng ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông vẫn không hề di chuyện.

Sao chiếc xe kia lại quen mắt thế nhỉ…

Một lúc lâu sau đó, Lệ Chấn Nam đảo mắt qua nhìn người phụ nữ trong lòng: “Cô sao rồi?”


Lời nói hờ hững, lạnh lùng không có chút nhiệt độ.

Nhưng cũng chứa đựng chút thân thiết.

Thư Tấn vội lắc đầu, nhưng sắc mặt tại nhợt và bờ môi run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cô.

Lệ Chấn Nam vừa mới buông tay ra, một giây sao, thân thể mềm mại của Thư Tấn đã mất khống chế, như một chiếc lá mùa thu không chịu được chút tác động nào, như sắp ngã phịch xuống đất.

Người đàn ông nhanh chóng duỗi tay ra giữ lấy thân thể mềm mại của người phụ nữ, kéo cô vào lòng một cách chính xác: “Thư Tấn!”

Nhưng anh có gọi thế nào, cô đều không chút phản ứng.

Trên đường tỉnh lại hai lần, một lần là ở trong xe, người đàn ông bên cạnh vẫn nắm chặt lấy tay cô, như lo lắng chỉ không chú ý một chút thôi thì cô sẽ biến mất vậy.

Một lần khác là trên giường bệnh lạnh lẽo, bị một cái đèn rất lớn chiếu vào, cô cố hết sức muốn mở mắt ra nhưng không thể nào mở được, người như rơi vào trong biển sâu, không ngừng chìm nổi, bị những cơn sóng đập vào hết lần này đến lần khác.

Bên ngoài bệnh viện, Tưởng Chi Châu cũng vội vàng chạy đến từ bữa tiệc, vội vàng đứng bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, nôn nóng nhìn về phía Lệ Chấn Nam.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bà ta lạnh lùng hỏi.

Lệ Chấn Nam nghiêng người dựa trên tường hành lang, trên khuôn mặt đẹp trai không có chút cảm xúc.

“Dù mẹ biết con không thích Thư Tấn, nhưng nó đang mang thai! Mang thai cốt nhục của nhà họ Lệ chúng ta, trước khi đứa bé chưa được bình an sinh ra, mẹ muốn nó phải khỏe mạnh, nhất định phải khỏe mạnh!”

Tưởng Chi Châu nổi giận, không thể khống chế được cảm xúc, cuối cùng nhìn thoáng qua Hoàng Tầm, ra lệnh: “Đi điều tra! Nhất định phải điều tra là ai làm! Camera giám sát, tìm ra hết cho tôi!”

Hoàng Tầm rũ mắt, vội vàng đáp lời: “Vâng thưa bà chủ!”

Lúc này, Thư Kha cũng bước ra từ trong thang máy, mờ mịt đi tới gần đám người, dịu dàng hỏi: “Bác gái, anh Chấn Nam, em gái của con… sao rồi ạ?”




Bình Luận (0)
Comment