Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1305

Chương 1305

“Tổng giám đốc, bà chủ chắc cũng đã nhìn thấy rồi, bà chủ liệu có hiểu lầm không? Tôi muốn liên hệ với bà chủ nhưng không dám.” Thư ký Lưu bây giờ đã hoàn toàn biết rõ tình cảm của tổng giám đốc nhà anh ta đối với bà chủ, sợ bà chủ lại hiểu lầm tổng giám đốc.

“Cô ấy sẽ không hiểu lầm.” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời này của thư ký Lưu, khóe miệng ngược lại hơi nhếch lên, chuyện này cô biết rõ hơn ai hết, sao có thể hiểu lầm chứ?

“Ồ, vậy thì tốt.” Thư ký Lưu rõ ràng thở phào, tuy tổng giám đốc không có nói rõ lý do, nhưng tổng giám đốc nếu đã nói như thế, chắc chắn là không sao rồi.

“Tổng giám đốc, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Mặc dù bà chủ không có hiểu lầm, chuyện này vẫn phải xử lý cho tốt: “Có cần ép tất cả tin tức này xuống không?”

“Không.” Khóe miệng của Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên thấp thoáng nụ cười lạnh: “Không cần quan tâm, để bọn họ tiếp tục.”

Anh nghĩ được một cách rất hay!!

Thư ký Lưu mặc dù không biết tổng giám đốc nhà mình có kế hoạch gì, chỉ nghe thấy giọng nói lúc này của tổng giám đốc thì không nhịn được mà rùng mình.

Tô Khiết vừa cúp máy của Nguyễn Hạo Thần, điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy là điện thoại của nhà tổ nhà họ Tô, Tô Khiết mau chóng nghe máy.

“Cô cả, ông cụ nhìn thấy tin tức ngày hôm nay, thân thể có hơi không thoải mái, cô có thể về một chuyến không? Ông cụ không để tôi nói cho cô, nhưng tôi không yên tâm.” Điện thoại là quản gia gọi tới, trong giọng nói có quá nhiều sự lo lắng.

“Không có đến bệnh viện sao?” Trái tim của Tô Khiết nhấc lên, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần áy náy, lại là cô liên lụy ông nội.

“Ông cụ kiên quyết không đi, tôi cũng hết cách, có điều tình trạng của ông cụ cũng không phải quá nghiêm trọng, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

“Chỉ là ông với ông nội ở nhà sao?” Tô Khiết lại không nhịn được hỏi một câu.

“Không phải, nhà cậu hai bọn họ cũng ở đây.” Quản gia nói đến đây, giọng nói rõ ràng nhỏ đi vài phần: “Cô hai rõ ràng nhìn thấy ông cụ không thoải mái, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.”

Quản gia khẽ thở dài, những người này thật sự quá tư lợi, trong tay ông cụ bây giờ không có quyền lực, mấy người của nhà cậu hai đều không quan tâm ông cụ.

“Tôi lập tức qua đó.” Đôi mắt của Tô Khiết nheo lại, Tô Nghiên Nghiên đây là một chút lương tri cơ bản cũng không có.

Khi Tô Khiết về đến nhà họ Tô, ông cụ Tô vẫn đang nghỉ ngơi, trong đại sảnh lúc này chỉ có một mình quản gia…

“Cô cả, cô về đến rồi.” Quản gia nhìn thấy cô rõ ràng đã thở phào, để đồ đang thu dọn trong tay xuống mà đến đón cô.

Tô Khiết nhìn thấy thứ ông ta dọn là những hộp đồ ăn nhanh.

“Đây là đồ ăn nhanh mấy người đó vừa gọi về, mấy người bọn họ ăn xong thì đều trở về phòng, không có ai thèm hỏi tình trạng của ông cụ.” Quản gia nhìn thấy Tô Khiết nhìn chằm vỏ hộp đồ ăn trên bàn, không nhịn được mà lắc đầu.

Trước đó người làm của nhà họ Tô đều bị Tô Trung Dung bọn họ đuổi đi rồi, sau khi ông cụ trở về, cũng không có thuê người, nói là thanh tịnh một chút cũng tốt.

Chuyện nấu cơm cũng do quản gia lo liệu, quản gia hồi trẻ từng làm đầu bếp, đồ ăn nấu ra vô cùng ngon.

Sau khi cả nhà Tô Trung Dung chuyển về đây thì ở trong nhà ăn không uống không, bình thường quản gia tuy bất mãn, nhưng cũng không có nói gì, mỗi ngày vẫn nấu cơm cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment