Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1389

Chương 1389

“Không cần, bây giờ ông nội rất khoẻ, không cần người khác chăm sóc đâu.” Ông cụ Tô sững sờ, sau đó lắc đầu từ chối: “Cháu không cần lo lắng vì chuyện của ông nội đâu.”

“Ông chủ, đây là tâm ý của cô cả, nếu như ông từ chối, cô cả hẳn sẽ không vui đâu.” Quản gia là người thông minh, hẳn ông ta cũng mang máng cảm nhận được một số chỗ bất thường.

“Ò, vậy cũng được.” Ông cụ Tô nghe quản gia nói như vậy, liền liên tục gật đầu đồng ý.

“Ông nội, cháu lên lầu xem thử, tối hôm qua, trong phòng cháu có chút lộn xộn, cháu lên trên dọn dẹp chút xíu, Lăng Lâm cô giúp tôi cùng thu dọn chút đi.” Tô Khiết tìm một lý do, dắt theo Lăng Lâm lên lầu.

Lúc này, Tô Trung Dung cùng Lưu Vũ vẫn còn trong phòng, hai người vừa lo vừa sợ, bọn họ thậm chí không dám xuống lầu.

Tô Khiết trực tiếp đi tới trước phòng của hai người, gõ cửa.

“Ai? Là ai?” Tô Trung Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, trực tiếp kinh hoảng nhảy thót lên, lúc này ông ta giống như chim sợ cành cong, có chút động tĩnh gì liền thót tim.

“Chú hai, là tôi.” Tô Khiết vốn chính là đến tìm họ, hơn nữa chuyện khẩn cấp, không thể trì hoãn.

“Tô Khiết? Nó tới làm gì?” trong phòng, Tô Trung Dung trực tiếp ngây người, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn sang Lưu Vũ.

“Con tiện nhân này, là nó đã hại Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi phải giết nó, tôi phải báo thù cho Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi muốn nó sống không bằng chết, sống không bằng chết…” Lưu Vũ vừa nghe là Tô Khiết, trực tiếp tức giận đỏ cả mắt.

“Bà bình tĩnh chút, bây giờ trong tình huống này, Tô Khiết hẳn vẫn chưa biết chuyện, chúng ta không thể để lộ được.” Tô Trung Dung đến bây giờ vẫn ngây thơ mà cho rằng, người khác đều không biết chuyện.

“Không, nó chắc đã biết rồi, tối hôm qua nó rõ ràng vốn định về phòng, nhưng lại không có vào mà rời đi, sau khi nó rời đi, tôi gọi điện cho mấy người bên ngoài kia, lúc đó theo lý mà nói người ra ngoài đáng lẽ chỉ có nó, tại sao bọn họ lại bắt lầm Nghiên Nghiên? Cho nên, Nghiên Nghiên hẳn là đã ra ngoài cùng nó, cho nên chắc chắn là nó cố ý khiến cho mấy người đó bắt Nghiên Nghiên đi.” Lưu Vũ thì không ngốc, đoán được cũng kha khá, chỉ là bây giờ mới hiểu ra thì rõ ràng đã quá trễ rồi.

“Ý của bà là, là Tô Khiết cố ý hại Nghiên Nghiên của chúng ta?” Tô Trung Dung vừa nghe, trên mặt rõ ràng đã có thêm vài phần phẫn nộ căm hận.

“Ừm, tuyệt đối là như vậy, con ả xấu xí không biết xấu hổ này thật là quá ác độc rồi, nó vậy mà lại hại Nghiên Nghiên của chúng ta như vậy,” Lưu Vũ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tuyệt đối không thể tha cho nó, tuyệt đối không.”

“Đúng, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó.” Vẻ mặt Tô Trung Dung cũng tràn đầy căm hận mà gào thấp.

Hai người rất rõ ràng đã quên, đây vốn dĩ là chuyện do hai người sắp xếp để hại Tô Khiết.

Tô Khiết vốn dĩ là vô tội nhất.

Đôi con ngươi của Lưu Vũ lập loè, sau đó từ trong tủ lấy ra một cây dùi cui, cây dùi cui này là do Tô Trung Dung đem về trước đây, tuy dùi cui cảnh sát là thứ không bán, nhưng con người như Tô Trung Dung đương nhiên sẽ có cách có được.

Cây dùi cui này trước đây Tô Trung Dung để trong cốp xe, rốt cuộc là dùng để làm gì thì chỉ Tô Trung Dung rõ thôi.

Trước đây sau khi Lưu Vũ phát hiện, liền cầm về phòng.

Thực ra, trong két sắt của Tô Trung Dung còn có súng, nhưng Lưu Vũ không muốn Tô Khiết chết dễ dàng, bà ta phải dày vò Tô Khiết.

“Ông mở cửa cho nó vô đây, tôi giật điện cho nó ngất, sau đó chúng ta trói nó lại, những gì mà Nghiên Nghiên phải chịu, tôi cũng phải khiến cho nó nếm trải, hơn nữa tôi còn phải khiến nó thảm hơn nữa.” Lưu Vũ lúc này thật sự điên rồi, nhưng, bà ta không có mất đi lý trí, chuyện này sắp xếp rất không tồi.

 

Bình Luận (0)
Comment