Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1420

Chương 1420

“Vì sao?” Cậu năm Tào sửng sốt, sao gọi là nói cũng vô dụng?

“Người giống như bọn họ đều rất liều mạng, hơn nữa chắc chắn không dùng tên thật, cho nên dù hỏi được trong miệng ông ta cũng không trùng khớp, cho dù ông ta nói ra những hang ổ khác thì dưới tình huống này, những người đó cũng không thể nào đến những chỗ đó.” Tô Khiết giải thích rất rõ ràng, vừa rồi cô đã nghĩ tới chuyện này.

“Cho nên phải dựa vào mấy người đi bắt người, mặc dù những người trong video đeo mặt nạ, nhưng có thể thấy được một số điểm đặc biệt trên cơ thể, chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn.” Tô Khiết nhìn cậu năm Tào nhắc nhở một câu.

“Chị dâu, vậy chị giúp tôi nhìn xem, phân tích một chút đi.” Cậu năm Tào sáng mắt, lập tức lấy di động ra tìm video.

“Thôi đi, tôi tự mình tìm.” Cậu năm Tào đột nhiên nhớ tới những tên trong video không mặc quần áo, anh ta muốn nhờ chị dâu giúp đỡ thì anh ba không giết chết anh ta sao!!

Lúc này trong nhà cũ họ Nguyễn.

Nguyễn Bạc Vệ quay về phòng mình thì lấy điện thoại lên mạng, sau đó tìm kiếm tên của Đường Thấm Nhi.

Sau đó tìm thấy rất nhiều tin tức.

Đường Thấm Nhi, cô cả nhà họ Đường vừa được nhận lại, trong thời gian này rất nổi tiếng ở thành phố A.

Tay Nguyễn Bạc Vệ cứng đờ, sau đó ông ta mở một bài báo nhìn thấy ảnh chụp Đường Thấm Nhi thì cả người lập tức cứng đờ, con ngươi cũng trợn to.

“Không, không thể, không thể nào, không thể nào…” Nguyễn Bạc Vệ môi nhẹ nhàng run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ, trên mặt có quá nhiều khó có thể tin, rồi lại có càng nhiều thống khổ.

Nguyễn Bạc Vệ nắm chặt điện thoại, con ngươi nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại, ngồi không nhúc nhích.

Bệnh viện.

Một nữ cảnh sát đi theo Tô Nghiên Nghiên đến bệnh viện, bên cảnh sát cũng thông báo cho Lưu Vũ và Tô Trung Dung nói cho bọn họ chạy đến bệnh viện. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Bọn họ nói đã cứu được Nghiên Nghiên.” Lưu Vũ cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt đầy phức tạp.

“Ai? Ai đã cứu Nghiên Nghiên? Ai gọi điện thoại?” Con ngươi của Tô Trung Dung loé lên, vội vàng hỏi.

“Bọn họ nói, bọn họ là cảnh sát, là cảnh sát…” Khi Lưu Vũ nói lời này, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.

“Bà nói cảnh sát đã cứu Nghiên Nghiên? Vậy những người đó thì sao? Có phải cũng bị bắt hết hay không?” Sắc mặt Tô Trung Dung lập tức thay đổi, có lo lắng cũng có sợ hãi.

“Bọn họ không nói, bọn họ chỉ nói đã đưa Nghiên Nghiên tới bệnh viện, bảo chúng ta đến bệnh viện.” Lưu Vũ cũng sợ hãi, bà ta làm chuyện này nên bản năng sợ cảnh sát.

“Bọn họ có phát hiện điều gì hay không? Không lẽ muốn lừa chúng ta quá đó muốn bắt chúng ta?” Tô Trung Dung bị dọa sợ đến hoang mang lo sợ.

“Không thể nào, nếu bọn họ thật sự phát hiện, chắc chắn sẽ tới bắt chúng ta, cho nên bọn họ vẫn chưa phát hiện.” Đầu óc của Lưu Vũ vẫn còn tỉnh táo: “Hiện tại chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện thì sẽ biết chuyện thế nào, hơn nữa Nghiên Nghiên đang ở bệnh viện, chúng ta phải nhanh chóng đến xem Nghiên Nghiên.”

“Được, vậy đến bệnh viện trước.” Tô Trung Dung lấy lại tinh thần, bản năng gật đầu đồng ý.

Hai người nhanh chóng chạy tới bệnh viện, tìm phòng bệnh của Tô Nghiên Nghiên, Tô Nghiên Nghiên vẫn chưa tỉnh, bác sĩ đúng lúc ra khỏi phòng bệnh.

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào?” Lưu Vũ nhìn thoáng qua cửa thấy Tô Nghiên Nghiên vẫn không nhúc nhích nằm trên giường nên vội vàng hỏi bác sĩ.

Bình Luận (0)
Comment