Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1704

CHƯƠNG 1704

Cho nên chắc chắn là anh cả sẽ không nói với Đường Lăng như vậy.

Rõ ràng là Đường Lăng đang nói dối.

Cái tên Đường Lăng này thật sự hèn hạ vô sỉ, rất âm hiểm!

“Xin lỗi nha, từ nhỏ tôi đã sợ nước rồi, cho nên không biết bơi, anh của tôi biết điểm này cho nên chắc có lẽ là anh Đường đã nghe lầm rồi đó.” Lâm Bối biết rất rõ là Đường Lăng đang nói dối, cô biết là Đường Lăng đang thăm dò cô.

Đương nhiên là cô cũng biết lúc này cô từ chối thì sẽ để Đường Lăng càng thêm hoài nghi, nhưng mà nếu như cô đồng ý, chờ lúc đến bể bơi rồi bước xuống nước, vậy thì cũng không lừa gạt cái gì được nữa.

Cho nên cho dù biết rõ cô từ chối sẽ làm cho Đường Lăng càng nghi ngờ cô hơn, nhưng cô cũng chỉ có thể từ chối bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác.

“Từ nhỏ đã sợ nước rồi à?” Đường Lăng nhìn cô, lông mày có hơi nhướng lên, sau đó anh đột nhiên đi đến gần bên cạnh của Lâm Bối, thấp giọng nói: ” Cậu sợ nước hay là sợ bị người khác phát hiện…”

Lúc Đường Lăng nói ra lời này hai mắt còn tận lực dò xét toàn thân của cô.

Cuối cùng ánh mắt của anh lại rơi vào chỗ nào đó ở phía trước của cô.

Lúc này cho dù là phía trước của cô cũng bằng phẳng, nhưng mà anh nhớ rõ đêm đó dáng người của người phụ nữ đó vô cùng tốt…

Cho nên cô là vì ngụy trang, vì không muốn để người ta phát hiện ra điểm khác thường, vậy mà cô đối với mình cũng đủ hung ác đó?

Nhưng mà cũng nói lên được người phụ nữ này rất cẩn thận.

Rõ ràng là đầy đặn như vậy mà lại bị cô quấn thành bằng phẳng như vậy, quấn chặt bao nhiêu đây chứ.

Thật sự là giày xéo mà!

Bởi vì Đường Lăng đột nhiên đến gần, trong lòng của Lâm Bối bỗng nhiên có chút hoảng hốt, hô hấp cũng hoảng loạn, nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng rơi trước ngực của cô, Lâm Bối âm thầm cắn răng.

Lưu manh, Đường Lăng chính là một tên lưu manh!

Lâm Bối đang suy nghĩ, tay của Đường Lăng đột nhiên nâng lên chạm vào bờ vai của cô, ý cười trong đôi mắt càng lan tỏa hơn: ” Mặc dù là cậu che giấu không tệ, nhưng mà…”

Lời nói của anh dừng lại, không tiếp tục nói tiếp nữa, nhưng mà ý của nó rõ ràng hơn cái gì hết lúc này giọng nói của Đường Lăng cũng mang theo nụ cười, là loại nụ cười sâu đầy hàm ý.

Làm cho trong lòng của Lâm Bối càng hốt hoảng thêm.

“Đường Lăng, cái đồ lưu manh!” Bình thường Lâm Bối rất tỉnh táo, nhưng mà chẳng biết tại sao mỗi lần đối mặt với Đường Lăng thì đều sẽ bị Đường Lăng làm cho tức giận giơ chân, lần nào cũng bị Đường Lăng làm cho tức giận mất đi sự tỉnh táo.

“Sao tôi lại là lưu manh được chứ, hai người con trai với nhau sờ một chút thì có sao đâu chứ?” Tay của Đường Lăng đặt phía trước Lâm Bối cũng không di chuyển, thân thể của anh lại cố ý nhích gần về phía Lâm Bối.

Lâm Bối vốn dĩ đang đứng ở phía trước một cái bàn, lúc này bị Đường Lăng đến gần như vậy, thân thể của cô dựa trên mặt bàn, không có cách nào lui lại nữa. Bởi vì tay của Đường Lăng đang sờ phía trước cô, thân thể của cô ngã ra đằng sau theo bản năng.

Đường Lăng thấy được động tác theo bản năng của cô, lại nhìn tư thế lúc này của cô, hai mắt hơi tối lại, thân thể của anh lại dựa sát gần với cô thêm một chút nữa.

Giờ phút này tư thế của hai người bọn họ nhìn như là…

Hiện tại Lâm Bối không còn chỗ để trốn tránh, cô muốn đẩy Đường Lăng ra, nhưng mà cô căn bản không đẩy Đường Lăng được.

Bình Luận (0)
Comment