Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1866

Chương 1866

“Vâng, con biết rồi.” Trong lòng của Đường Vân Thành khẽ run lên, ông biết là có chuyện gì đi nữa cũng không thể gạt được ba của mình, nhưng mà ông cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Ông cụ Đường nhìn bóng lưng rời đi của Đường Vân Thành, sắc mặt trở nên nghiêm trọng từng chút một. Gần đây nhà họ Đường xảy ra quá nhiều chuyện, vào thời khắc mấu chốt như thế này đúng là mặt trâu mặt ngựa gì cũng đều đến quấy rối.

Nhưng mà đối với chuyện này ông cũng không giúp được gì hết, tất cả cũng chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ mà thôi.

Sau khi Phạm My đi xuống lầu nhìn thấy ông cụ Đường đang đứng ở đầu bậc thang nhìn ra ngoài cửa thì sợ hết hồn.

“Ba, ba về rồi.” Phạm My đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình, Đường Vân Thành đã dặn dò là không thể cho ba mẹ biết được.

“Ừ.” Ông cụ Đường xoay người lại nhẹ gật đầu, trên mặt nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào, chỉ là lúc ông nhìn về phía Phạm My thì trong lòng vẫn đột nhiên chìm xuống.

Phạm My không phải là Đường Vân Thành, cho dù Phạm My có muốn che giấu thì cũng không có khả năng che giấu tốt như là Đường Vân Thành, hơn nữa Phạm My bởi vì lo lắng quá mức cho nên hai mắt đều đã đỏ lên.

Ông cụ Đường biết, lần này e là…

Chuyến bay của Tô Khiết hạ cánh, mở điện thoại lên liền gọi cho Nhạc Hồng Linh, số điện thoại mà cô gọi chính là số điện thoại bình thường Nhạc Hồng Linh hay liên lạc với cô, số này được coi như là số chuyên dụng nội bộ của bọn họ, người ngoài không biết.

Lúc trước Nhạc Hồng Linh cũng dùng số điện thoại này để liên lạc với cô, đây cũng là nguyên nhân mà Tô Khiết vội vàng chạy đến đây.

Điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, bên kia liền có người kết nối: “Tô Khiết, em đến rồi đó hả?”

Giọng nói của Nhạc Hồng Linh có chút thấp, ngược lại nghe không ra vẻ vội vàng giống như trước, nhưng mà Tô Khiết có thể cảm nhận được lúc này trong giọng nói của Nhạc Hồng Linh có sự kiềm chế.

“Em đã đến rồi, chị đang ở đâu?” Tô Khiết thấp giọng trả lời lại, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, hiện tại chuyến bay của cô đã hạ cánh, cho dù là có người đang âm thầm quan sát cô hay không cô cũng đều phải chú ý cẩn thận.

Lúc đầu cô đã cảm thấy chuyện này không giống như bình thường.

“Đang trong phòng cứ điểm dưới tầng hầm của hai người chúng ta.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại hai giây: “Tô Khiết, em đừng nói cho những người khác biết… Em đến đây đi rồi chị giải thích cho em.”

“Được rồi.” Mặc dù là Tô Khiết cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, về phần tại sao Nhạc Hồng Linh không chịu nói cho những người khác trong lúc nhất thời Tô Khiết cũng không đoán ra được.

Về phần địa điểm mà Nhạc Hồng Linh đã nói, Tô Khiết cũng cảm thấy kỳ lạ, điểm đó hoàn toàn chính xác như là căn cứ điểm của hai người bọn họ. Bởi vì đó chính là nơi mà bọn họ đã chọn để hoàn thành một nhiệm vụ, bởi vì nhiệm vụ ấy mà khoảng thời gian đó hai người bọn họ đã ở nơi đó nửa tháng trời.

Sau đó Nhạc Hồng Linh đã mua chỗ đó, chỉ có điều là khoảng thời gian sau này vẫn luôn không sử dụng, Tô Khiết cũng không tiếp tục đến đó nữa.

Bình Luận (0)
Comment