Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1967

Chương 1967

Cặp mắt đào hoa ấy không chỉ thu hút, mà còn mê hoặc người khác.

“Cho nên, 30 năm tiếp theo, cô phải luôn ở bên tôi mọi lúc mọi nơi, mới được xem là chứng kiến, đúng không?” Khóe môi cong nhẹ, âm thanh trầm ấm, quả thực khiến cho người khác càng bị mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lúc này có cảm giác không biết bản thân đang ở đâu, chỉ là khi đối diện với cặp mắt đào hoa ấy, dường như cảm nhận được một sự cám dỗ khó cưỡng, cô ấy lại bất giác gật đầu.

“Xong, quyết định như vậy nhé.” Người đàn ông nở nụ cười đắc chí: “Sau này cô phải theo tôi mọi lúc mọi nơi, bao gồm cả lúc đi làm, và lúc ăn cơm …”

Đương nhiên bao gồm cả lúc đi ngủ, trong lòng người đàn ông thốt lên một cách nhỏ nhẹ, dĩ nhiên trong tình huống này, không nên nói câu này ra, tránh làm cô ấy hoảng sợ.

Bùi Vũ Ninh bị đơ cả người, sao lại có thể quyết định như vậy?

Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đã làm gì?

“Bùi Vũ Ninh, nên nhớ là cô đã nhận lời, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đi theo tôi.” Người đàn ông không cho cô ấy có cơ hội từ chối, lại tuyên bố thêm lần nữa.

Bùi Vũ Ninh dường như bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không…”

“Bùi Vũ Ninh, cô cho rằng tôi là người rất dễ dãi sao?” Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh lùng đi.

“Lần trước tôi cho cô đi, vì tôi không muốn ép cô, lần này chính miệng cô nhận lời, cô nghĩ cô sẽ đi được sao?”

“Sao anh lại biết tôi không thể?” Bùi Vũ Ninh trước giờ là một người không chịu thua, nghe anh ta nói như vậy, phản xạ đầu tiên là không chịu thua, chỉ là trọng tâm vấn đề hơi bị lệch thôi.

“Cô có thể thử.” Chân mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa vừa có một tia sáng kì lạ chạy vụt qua.

“Nếu cô có thể chạy thoát khỏi tay tôi, chuyện lần trước xem như bỏ qua.” Người đàn ông thực sự quá hiểu Bùi Vũ Ninh, biết rõ làm sao khiêu khích cô ấy.

“Được.” Qủa nhiên, Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói xong, không hề có chút do dự, nhận lời ngay: “Lúc đó anh không được nuốt lời.”

“Yên tâm, tôi hứa với cô, cả đời tôi sẽ không nuốt lời.” người đàn ông nhìn cô ấy, trong lời nói dường như cất giấu điều gì bất thường.

Cho dù bất cứ lúc nào, những gì anh ta hứa với cô ta, đều không nuốt lời, chỉ tiếc là, cô ấy đã quên mất.

Anh ta cũng biết, dùng cách bình thường để cho cô ấy ở bên cạnh anh ta thì không thể nào, cho nên anh bày mưu tính kế, chỉ có thể dùng cách này.

Trước đó chỉ là bước đệm, bây giờ anh ta có lý do chính đáng để giữ cô ấy bên cạnh.

Cô ấy muốn thoát khỏi anh ta? Phải xem cô ấy có bản lĩnh này hay không.

Cả đời này, anh ta sẽ không cho cô ấy cơ hội này, cho nên cô chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.

Nhà họ Đường.

Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ mặt đăm chiêu, chắc chắn có chuyện không vui, nhìn về phía anh trai, có điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

“Sao vậy?” Đường Minh Hạo nhìn thấy bộ dạng kì quái của em gái, đứa bé này do dự lâu như vậy, chắc chắn đã vượt quá sự nhẫn nại của nó, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó nói sao?

“Anh hai, anh dẫn em đi tìm ba được không?” Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ thấy anh trai chủ động hỏi thăm, gương mặt lộ ra chút rạng rỡ.

“Tại sao?” Đường Minh Hạo nhíu mày : “Không phải em hứa ông ấy tạm thời không nói cho mẹ biết sao? Bây giờ em đi tìm ông ấy lỡ bị mẹ phát hiện thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment