Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2207

Chương 2207

“Hả? Hả.” Cố Ngũ ngơ ngác, nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thân. Vừa nãy đại ca đi nhà họ Đường, không phải Đường Minh Hạo ở nhà họ Đường sao?

Chẳng lẽ đại ca không gặp được Đường Minh Hạo? Chẳng lẽ đại ca còn chưa hiểu rõ Đường Minh Hạo đó là tình huống như thế nào?

“Nhất định phải tra rõ ràng cho tôi, có đào ba thước đất cũng phải điều tra ra rõ cho tôi.” Đôi mắt cậu ba Nguyễn hơi nheo lại, âm thanh lạnh lùng khiến người ta rùng mình.

Anh cũng không tin anh không tra ra Đường Minh Hạo kia.

Anh rất muốn xem xem Đường Minh Hạo đó là thần thánh phương nào.

“Đại ca, sau khi tra được thì sao?” Nhìn thấy dáng vẻ đại ca nhà mình, Cố Ngũ theo bản năng nuốt từng ngụm nước bọt, lại không kìm được hỏi.

Lúc này, dáng vẻ đại ca quá kinh khủng, với dáng vẻ này của đại ca, chờ sau khi tra ra, chắc chắn sẽ không tha cho Đường Minh Hạo đó.

Chỉ là không biết đại ca muốn xử trí Đường Minh Hạo đó như thế nào?

Ánh mắt Nguyễn Hạo thần lóe lên, đột nhiên sửng sốt một chút, sau khi nghĩ một lát thì gần từng chữ: “Lôi hắn ra, sau đó dẫn hắn tới gặp tôi.”

Khi nói ra lời này, dáng vẻ Nguyễn Hạo thần đầy hung ác, nghiến răng mà nói.

“Sau đó thì sao?” Cố Ngũ cũng không kìm được sợ đến run cả người. Nhìn bộ dáng này của đại ca, đoán chừng đến lúc đó sẽ phanh thây xé xác Đường Minh Hạo, chém thành muôn mảnh.

Cố Ngũ cảm giác mình không hề nghĩ khoa trương.

Cố Ngũ nhìn qua đại ca nhà mình, sau đó làm một động tác cắt cổ, đương nhiên, ý này của Cố Ngũ không phải thật sự giết chết người, mà chỉ là làm chuyện tương tự, ví von tình cảnh người kia sẽ rất thảm, rất thảm.

“Đến lúc đó, tất nhiên tôi sẽ có cách đối phó hắn.” Cậu ba Nguyễn khẽ nhắm mắt lại, nhìn khá nguy hiểm, đến lúc đó anh muốn xem xem rốt cuộc Đường Minh Hạo có bản lĩnh gì.

Khi cậu ba Nguyễn nói ra những lời này cũng có ý nghĩ ác độc, nhưng mà tục ngữ có câu, thế sự vô thường.

Khi ngày đó thật sự đến, còn không biết sẽ là tình hình gì đâu?

Trong phòng vẽ tranh của Trương Minh Hoàng, quản gia Trọng cầm một chồng tư liệu đi đến, đưa tới trước mặt Trương Minh Hoàng: “Thành chủ, đây là một số tư liệu tra được liên quan tới Trình Nhu Nhu.”

“Ông nói thẳng đi.” Trương Minh Hoàng cũng không nhận lấy, cũng không thèm liếc nhìn một cái, thậm chí động tác vẽ tranh cũng không hề ngừng lại.

“Hai mươi tư năm trước, mẹ của Trình Nhu Nhu đã sinh ra Trình Nhu Nhu trong một bệnh viện nhỏ ở Hưng Sơn. Sau khi sinh Trình Nhu Nhu không lâu thì mẹ cô ấy đã qua đời, sau đó người của bệnh viện đã đưa Trình Nhu Nhu đến viện mồ côi. Sau này Trình Nhu Nhu được người ta nhận nuôi, nhưng người nhận nuôi cô ấy đối xử với cô ấy không tốt, còn thường xuyên đánh cô ấy. Rồi cô ấy đã chạy trốn, chạy đến một ngôi làng nhỏ trong núi và được bà cụ Trình cứu được.” Quản gia Trọng hơi dừng lại một chút, nhìn thấy thành chủ nhà mình vẫn đang vẽ chân dung.

Quản gia Trọng khẽ thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Họ của Trình Nhu Nhu là do bà cụ Trình đổi, bà cụ Trình đối xử với Trình Nhu Nhu rất tốt, bà cụ Trình có một đứa con trai tên Trình Đại Vi. Con trai bà cụ Trình hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, bà Trình mang Trình Nhu Nhu về cũng là muốn để Trình Nhu Nhu làm con gái Trình Đại Vi, sau này thay Trình Đại Vi dưỡng lão, lo ma chay.”

“Trình Đại Vi này bình thường hết ăn lại nằm, còn thích uống rượu, thỉnh thoảng uống say rồi còn đánh Trình Nhu Nhu. Trình Nhu Nhu còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học, sau đó ra ngoài làm thuê, tiền Trình Nhu Nhu kiếm được đều bị Trình Đại Vi vơ vét hết.”

Bình Luận (0)
Comment