Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2396

Chương 2396

Đường Minh Hạo không kêu lên nữa, cũng không giãy dụa, chỉ là nhìn qua bọn họ: “Nói đi, mấy người trói tiểu gia làm gì?”

“Bạn nhỏ, cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương, chúng tôi chỉ là mang cậu đi chơi một lúc.” Tiểu đội trưởng nhìn Đường Minh Hạo năm tuổi, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng đây là ý của lão đại, là cố ý dặn dò, bọn họ cũng không dám không nghe theo.

“Xì, ông lừa gạt trẻ con ba tuổi à?” Đường Minh Hạo trực tiếp cười lạnh: “Mấy người dám bắt cóc tôi, sẽ phải chịu hậu quả.”

Mấy người nhìn thấy dáng vẻ không sợ hãi không hoảng hốt của Đường Minh Hạo, lại nghe thấy những lời Đường Minh Hạo nói, cả đám đều kinh hãi, đứa bé này lợi hại nha, dưới tình huống thế này chẳng những không sợ hãi, lại còn dám uy hiếp bọn họ.

Hơn nữa bọn họ đúng là bị uy hiếp thật, dù sao cũng là người bắt từ nhà họ Đường về, hậu quả đúng là vô cùng nghiêm trọng.

“Cậu yên tâm, chúng tôi không làm bị thương cậu, chúng tôi…” Người trong tiểu đội liên tục cho thấy thái độ của mình, đây mặc dù là một đứa bé, nhưng mà lại là nhà họ Đường, cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám tổn thương đứa bé này.

Lúc tiểu đội trưởng nói chuyện, có thể là vì thể hiện ý tốt của mình, một tay anh ta vươn ra, anh ta có thể là muốn đi xoa đầu đứa bé này.

Nhưng mà, tay anh ta vừa mới vươn ra, Đường Minh Hạo đột nhiên đâm về phía trước đầu của bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp đập vào tay tiểu đội trường, mà cùng lúc đó tay Đường Minh Hạo dùng sức vỗ vào lưng ghế một cái, phát ra một tiếng bốp.

Tiểu đội trưởng có chút mơ màng, trực tiếp sửng sốt, nhất thời lời nói cũng dùng lại.

“Ông dám đánh tiểu gia, ông chờ cho tôi, chờ cho tôi, thù này nếu tôi không báo, tôi sẽ không mang họ Đường.” Đường Minh Hạo lại nhanh chóng ngồi lại xuống xe, đôi mắt cậu nhìn thẳng tiểu đội trưởng, trong giọng nói đều là phẫn nộ.

Bây giờ bọn họ đang ngồi xe tải, Đường Minh Hạo và tiểu đội trưởng ngồi bên trong, ngăn cách với những người khác, cho nên những người khác cũng không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra bên trọng.

Bọn họ chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng bạn nhỏ Đường Minh Hạo tức giận lên án.

Nghe thấy lời của bọn họ Đường Minh Hạo, người ngồi đằng trước quay đầu lại, ngồi ở phía sau trực tiếp thò người ra trước.

Sau đó mọi người nhìn thấy Đường Minh Hạo vẻ mặt tức giận ngồi, mà tiểu đội trưởng ngơ ngác, nhưng một tay đang ngừng giữa không trung.

“Đội trưởng, sao anh lại đánh thằng bé? Nó cũng chỉ là một đứa bé?.” Thanh niên ngay thẳng hai mươi tuổi Đại Xuân mở miệng đầu tiên.

“Đội trưởng, Đại ca Cố là bảo chúng ta bắt người về, nhưng đứa bé này bé như vậy, sao anh lại xuống tay?”

“Đội trưởng, với lực đạo của anh, anh cũng không sợ đánh hỏng đứa be này sao, dù sao đứa bé này cũng ở nhà họ Đường, quan hệ với nhà họ Đường khẳng định không tầm thường, nếu như đội trường đánh hỏng đứa bé này rồi, đến lúc đó phải ăn nói với nhà họ Đường thế nào?”

“Tôi, tôi không có…” Tiểu đội trưởng kêu một tiếng oan uổng, hơn nữa anh ta còn hết đường chối cãi.

“Đội trưởng, anh cũng đừng phủ nhận, chúng tôi đều nghe được, đứa bé này nhiều lắm cũng mới năm tuổi, chẳng lẽ lại là đứa bé đổ oan cho anh.”

“Chúng tôi vừa rồi rõ ràng cũng nghe một tiếp bốp, lực này nghe là thấy không nhỏ.

 

Bình Luận (0)
Comment