Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2716

Chương 2716

“Vì sao Vũ Kỳ không thích làm bác sĩ?” Ông Cổ không nghĩ tới Đường Vũ Kỳ sẽ trả lời như vậy, từ chối trực tiếp chuyện này.

“Không thích là không thích, không có lý do gì cả, giống như thích là thích cũng không lý do, con thích ông Cổ cũng không có lý do.” Hai mắt Đường Vũ Kỳ hơi cong lên, bởi vì mang theo ý cười nên càng lộ vẻ đáng yêu.

Hơn nữa Đường Vũ Kỳ nói xong làm cho ông Cổ Vũ giật mình, không thích là không thích, câu trả lời này quá thẳng thắn.

Hơn nữa Đường Vũ Kỳ bổ sung câu cuối cùng, nhất thời làm cho ông Cổ cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Vậy Vũ Kỳ thích gì? Sau này Vũ Kỳ muốn làm gì?” Ông Cổ chắc chắn sẽ không từ bỏ như vậy, ông Cổ cảm thấy đứa nhỏ này chưa có kế hoạch về tương lai của mình, cô bé nói không thích làm bác sĩ, chắc chắn cũng chưa nghĩ tới sau này mình sẽ làm gì.

“Con thích làm nhà thiết kế giống như mẹ, con thích kinh doanh giống như ba.” Nhưng ông Cổ vừa nói xong thì Đường Vũ Kỳ lập tức trả lời không cần suy nghĩ, hơn nữa trả lời vô cùng cụ thể.

“Ông Cổ, sau này có lẽ con rất bận, con muốn thiết kế thật nhiều thật nhiều trang sức đẹp cho mẹ, cho bà cố ngoại, cho bà mợ, ba con có rất nhiều sản nghiệp, con còn phải giúp ba quản lý những công ty đó, không thể để ba quá mệt mỏi, cho nên con không có thời gian học y với ông.” Rõ ràng Đường Vũ Kỳ đã có kế hoạch cho tương lai của mình, hơn nữa cô bé nói rất rõ ràng.

Kế hoạch của Đường Vũ Kỳ đều liên quan đến người nhà của mình.

“Sao đứa nhỏ này lại ngoan như vậy chứ.” Bà cụ Đường nghe vậy thì vừa vui vẻ vừa cảm động, Đường Vũ Kỳ nhà bà thật là ngoan ngoãn.

Ông Cổ choáng váng, ông ta vốn cho rằng Đường Vũ Kỳ sẽ nói khéo, ông ta không ngờ được Đường Vũ Kỳ từ chối mình một cách thẳng thắn và dứt khoát như thế.

“Cổ Vũ, chúng tôi sẽ không xen vào chuyện ông muốn nhận người nhà họ Đường chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con cháu, hiện tại đứa nhỏ không đồng ý, chuyện này cũng không còn cách nào khác.” Ông cụ Đường cũng không nhịn được cười, ông biết bé cưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không dễ lừa gạt như thế.

Ông Cổ thở dài một hơi, con ngươi nhìn về phía Đường Minh Hạo đứng bên cạnh, nhưng Đường Minh Hạo lại dời ánh mắt, không cần hỏi cũng biết.

Sắc mặt của ông Cổ lập tức trầm xuống, ông ta dễ dàng lắm sao? Nhà họ Cổ chỉ có một đứa con trai là ông ta, ông ta không cưới vợ, không có con, cho nên mới muốn tìm đồ đệ, ông ta không thể để y thuật nhà họ Cổ đứt đoạn trong tay mình được.

Ông ta muốn tìm đồ đệ, sao lại khó như vậy chứ?

Ông ta đã tìm hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới gặp được người hài lòng, lại còn gặp được hai người, ông ta vô cùng vô cùng hài lòng với hai đứa, ông ta vốn cho rằng cuối cùng nguyện vọng của mình cũng có thể thực hiện được.

Không ngờ niềm vui đến nhanh thì đi cũng nhanh, hai đứa bé đều từ chối ông ta.

Ông Cổ nhất thời quá mất mát, tâm trạng thay đổi rất lớn, cảm thấy chịu đả kích quá lớn nên ngồi dưới thảm, không ngừng than ngắn thở dài.

“Hay là con bớt chút thời gian đi theo ông học một chút?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thì có chút không đành lòng.

“Bớt chút thời gian? Bớt chút thời gian thế nào?” Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ nói thì sửng sốt, học y còn có thể bớt chút thời gian để học sao? Ông học từ nhỏ, hơn một nửa thời gian của ông ta dành cho việc học y.

“Khi nào con có thời gian thì sẽ đi theo ông học y.” Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, thật ra Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc, cũng không phải bởi vì cô bé không đành lòng nhìn dáng vẻ của ông Cổ.

Bình Luận (0)
Comment