Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2895

Chương 2895

“Được, tôi phải sống, tôi muốn chính miệng nói với cô ấy.” Trong mắt của cậu hai Trác có tia sáng, anh ta và Viên Ngữ xa nhau tám năm, bởi vì hiểu lầm nên chia xa trong tám năm, anh ta và cô ta chịu đau khổ suốt tám năm, anh ta thật sự phải chính miệng nói những lời này với cô ta.

Cố Ngũ có tốc độ nhanh nhất, phản ứng linh hoạt nhất lại bị trúng đạn, Cố Ngũ chỉ hơi cứng đờ, sau đó giống như không có chuyện gì tiếp tục nhanh chóng di chuyển về phía trước, đương nhiên anh ta vẫn luôn đều bảo vệ Tô Khiết.

“Chết hết đi.” Người kia dừng bắn súng, sau đó đổi một khẩu súng khác.

“Mẹ nó.” Cố Ngũ thấy người kia lấy khẩu súng khác thì trợn tròn mắt: “Con mẹ đó đều là đồ điên, Trác Hiểu Lam là đồ điên, cô ta tìm người cũng điên luôn, người này thật sự điên rồi, chẳng lẽ anh ta gi ết chết chúng ta cũng không phạm pháp sao?”

Cố Ngũ là người phụ trách Diêm Môn, tuy rằng bọn họ làm những chuyện có chút phức tạp, nhưng từ trước đến nay không làm chuyện gì trái pháp luật, Diêm Môn càng không làm chuyện giết người gì đó, không ngờ hôm nay lại một kẻ điên như thế.

Sắc mặt của Trác Thanh lạnh xuống, khóe môi nhếch lên, anh ta cũng không ngờ Trác Hiểu Lam lại điên cuồng đến mức này, bom không nổ chết bọn họ, Trác Hiểu Lam lại cho người tới giết bọn họ.

Rõ ràng Trác Hiểu Lam thật sự không hề quan tâm đ ến người em trai này.

“Lần này chúng ta xong đời rồi.” Cố Ngũ biết khẩu súng này, cũng biết rõ sức mạnh của nó, anh ta biết chỉ cần người kia dùng một chút thì bọn họ sẽ xong đời, cho dù ba người bọn họ bảo vệ phía trước bà chủ cũng vô dụng.

Hơn nữa trong lòng Cố Ngũ biết rõ cho dù bọn họ chạy đến chỗ có thể trốn được thì với sức mạnh của khẩu súng kia, vật che chắn cũng không có ích gì.

Sớm biết người kia còn có khẩu súng này thì bọn họ không nên tụ tập lại một chỗ, không phải là cho người ta có cơ hội giế t chết mình sao?

Từ trước đến nay Cố Ngũ không sợ trời, không sợ đất, lúc này sắc mặt lại hoàn toàn thay đổi.

Hiện tại trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, nếu anh ta không bảo vệ được bà chủ, vậy thì lão đại phải làm sao?

Sắc mặt của Đầu To cũng hoàn toàn thay đổi: “Được rồi, tôi qua đó ngăn cản anh ta.”

Lúc này Đầu To hoàn toàn không quan tâm.

“Không thể được, không kịp rồi.” Cố Ngũ nhìn khoảng cách của bọn họ và người kia, hơn nữa người kia còn ở trên xe, Cố Ngũ biết cách làm của Đầu To không thể thực hiện được.

“Vậy thì cũng tốt hơn là chúng tôi ngồi ở đây chờ chết, hơn nữa hiện tại tôi đi qua đó thì có thể hấp dẫn sự chú ý của người kia, nói không chừng có thể chuyển hướng tấn công.” Đầu To định dùng mình làm mồi nhủ, hy sinh cho mọi người có cơ hội sống sót.

“Chuyện này sẽ không xảy ra.” Cố Ngũ lại lên tiếng ngăn cản: “Hiện tại cậu đến đó, ngoại trừ chịu chết thì chẳng có tác dụng gì.”

Cố Ngũ chưa bao giờ là người ngồi chờ chết nhưng trong tình huống hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, thật sự không còn cơ hội nào.

“Đừng giãy giụa nữa, tôi đưa mấy người đến đoạn đường cuối cùng.” Người ngồi trên xe cách không quá xa, cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của Cố Ngũ và Đầu To, người kia cong môi cười, dường như anh ta không hề quan tâm đ ến chuyện giết người, hơn nữa có vẻ rất hào hứng.

“Đúng là đồ điên.” Cố Ngũ quát lên, nhưng Cố Ngũ nhìn thấy người kia mở chốt an toàn thì trong lòng trầm xuống, xem ra hôm nay thật sự không trốn được, không còn cách nào khác.

Anh ta không sao cả, nhưng bà chủ…

Đương nhiên, cho dù Cố Ngũ biết rõ sức mạnh đó, biết có vật che chắn phía trước cũng không ngăn cản được sức mạnh của khẩu súng này, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn không giảm đi, vẫn chạy về phía chỗ có vật che chắn, dù sao có còn hơn không.

Nhưng người kia không cho bọn họ có cơ hội, người kia đã ngắm vào bọn họ, tay mở chốt an toàn, hỏa lực sắp bay thẳng về phía bọn họ.

Xong rồi, xong rồi, thật sự xong rồi. Trong lòng Cố Ngũ kêu lên, xem ra hôm nay thật sự không có cách nào bảo vệ được bà, lão đại, tôi xin lỗi!!

Tuy rằng Cố Ngũ không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Cố Ngũ thì có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này, huống chi Tô Khiết cũng biết về súng, cũng biết sức mạnh của khẩu súng này.

Tô Khiết sợ chết sao? Sợ, rất sợ, hiện tại cô thật sự rất sợ chết, bởi vì cô ta không bỏ được hai bé cưng, cũng không bỏ được Nguyễn Hạo thần, nếu cô chết thì hai bé cưng phải làm sao? Nguyễn Hạo thần phải làm thế nào?

Tô Khiết nghĩ vậy thì thật sự sợ hãi, trong lòng đau như dao cắt, nhưng Tô Khiết biết trong tình huống này thì thật sự không có cách nào khác.

Bình Luận (0)
Comment