Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 2994

Chương 2994

‘Anh… anh… anh…’ hồi lâu, lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, dù thế nào cô cũng không ngờ Đường Lăng lại hôn cô, sao… sao anh có thể như vậy?”

“Tôi làm sao?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt trông rất vô tội, giống như chuyện anh vừa mới làm không hề sai, chỉ có điều, dưới cái nhìn của Đường Lăng, quả thật chuyện anh làm không hề sai chút nào.

“Sao anh có thể hôn tôi.” Lúc này Lâm Bối thật sự tức giận, trong mắt bùng lên lửa giận, trong đầu cũng tràn đầy lửa giận.

“Sao tôi lại không thể hôn em?” Đường Lăng cau mày, trả lời một câu rất là đương nhiên, vợ của anh, sao anh lại không thể hôn?

Lâm Bối giận dữ, nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của anh, Lâm Bối tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, người đàn ông này vốn hèn hạ vô sỉ, vốn không nói lý.

“Dù sao anh muốn làm như vậy cũng phải được tôi đồng ý chứ?” Trong lòng Lâm Bối tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, nhưng vẫn không cách nào tỉnh táo được, thái độ của người đàn ông này thật sự quá tồi tệ!!!

“Vậy bây giờ tôi đang trưng cầu sự đồng ý của em, em muốn cho tôi hôn em không?” Sau khi Đường Lăng nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, rất nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.

“Không muốn.” Lâm Bối ngẩn người, sau đó dứt khoát trả lời, đương nhiên cô không muốn cho anh hôn cô rồi.

“Ừm.” Đường Lăng nhỏ giọng trả lời, giọng nói rất từ tốn, không nghe ra được cảm xúc gì.

Lâm Bối khẽ giật mình, dường như không ngờ anh sẽ dễ dàng đồng ý với cô như vậy, cô càng không ngờ người đàn ông xấu xa này lại dễ nói chuyện như vậy.

Ngay lúc giật mình, bàn tay đẩy mặt anh ra thu hồi lại, nói thật mặc dù cô là vì đẩy anh ra mới làm vậy, nhưng tay cô sờ lên mặt anh như thế, vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Giây phút Lâm Bối thu tay về này, đột nhiên Đường Lăng tiến lên trước, nhanh chóng hôn lên môi cô, lầy này thời gian còn lâu hơn so với lần trước, nhưng cũng không hôn sâu, chỉ là môi chạm môi mà thôi.

Cơ thể Lâm Bối hoàn toàn cứng đờ, nhất thời quên mất phản ứng, cô thật sự không ngờ người vừa rồi dễ dàng đồng ý lại không biết xấu hổ hôn cô tiếp thế này.

Sao người này lạ vô sỉ, lại không biết xấu hổ như vậy!

Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Bối dùng cả hai tay đẩy anh ra, nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy dường như hai tay mình không có sức, căn bản không đẩy anh ra được, tên đàn ông thối này nặng quá!

Đường Lăng ngẩng đầu, nhưng lại không dời đi quá xa, đôi mắt cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, khóe môi của anh hé mở, chậm rãi phun ra từng chữ từng chữ: “Tôi muốn.”

Lời này của anh là để tiếp lời câu trước của Lâm Bối, Lâm Bối nói không muốn hôn, nhưng anh lại muốn hôn.

Ừm, vô cùng muốn, muốn hung hăng mạnh mẽ hôn cô!

Nhưng mà, anh cũng biết rằng không thể quá vội, vẫn cần phải thực hiện dần dần từng bước.

Cậu cả Đường cảm thấy anh như vậy đã coi như là thực hiện dần dần từng bước rồi, cậu cả Đường không hề cảm thấy thế này là phát triển quá nhanh, cậu cả Đường cảm thấy thật sự quá chậm, quá chậm rồi!

Cậu cả Đường cảm thấy anh như vậy đã coi như là thực hiện dần dần từng bước rồi, cậu cả Đường không hề cảm thấy thế này là phát triển quá nhanh, cậu cả Đường cảm thấy thật sự quá chậm, quá chậm rồi!

Lâm Bối cảm thấy mình sắp điên rồi, cô cho rằng khi ở nước Z đã chứng kiến được độ không biết xấu hổ của Đường Lăng, nhưng bây giờ cô mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi, Đường Lăng ở nước Z trước kia thật sự tốt hơn so với bây giờ nhiều.

Bây giờ Đường Lăng mới thật sự là không biết xấu hổ.

Vì sao một người đàn ông lại có thể không biết xấu hổ như vậy?!

Bình Luận (0)
Comment