Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3213

Chương 3213

Phạm My: “…”

Ai khen cậu?

Người này không hiểu sao?

Phạm My nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ và ngây thơ của thiếu niên, bà nhất thời rơi vào trạng thái im lặng!

“Chị đẹp ơi, họ đồ tội cho em, chị giúp em đánh người xấu với.” Thiếu niên ngây thơ nhìn Tô Khiết, cậu ta nở nụ cười hết sức rạng rỡ.

Cậu ta vừa đoạt lại đồ từ trong tay viện trưởng ngay trước mặt Tô Khiết. Lúc đó cậu ta không hề che giấu, ngay cả khẩu trang cũng không đeo.

Chỉ cần Tô Khiết không mù là có thể nhận ra cậu ta.

Lúc này cậu ta mách lẻo với Tô Khiết, nói người khác đổ tội cho mình càng không chột dạ chút nào cả.

Giọng của thiếu niên lúc này không cao như trước đó, hơn nữa cậu ta cũng không ồn ào như trước nên những người vốn đang vây quanh đã tản đi bót.

Nhưng người đứng xem náo nhiệt trong đại sảnh vẫn rất nhiều, họ gần như vây quanh mấy người Tô Khiết.

Khi Tô Khiết ngước mắt lên thì bỗng nhìn thấy một thiếu niên khác đang đứng bên ngoài đám đông, trông anh ta khoảng hai mươi tuổi, là một thiếu niên rất đẹp trai.

Điều quan trọng không phải vấn đề thiếu niên có đẹp hay không, quan trọng là thiếu niên đó đang nhìn cô. Đúng, anh ta cứ thế nhìn nhằm chằm vào cô, tính mục đích và tính công kích quá mạnh, quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng rất khó.

Kiểu nhìn chăm chú này kể cả người bình thường cũng có thể cảm thầy khác thường, huống hồ là Tô Khiết.

Tô Khiết nhìn anh ta, cô cứ nhìn anh ta một cách yên lặng như vậy bằng ánh mắt hờ hững, không có bất cứ động tác gì.

Sau đó Tô Khiết phát hiện bàn tay khác đang giấu dưới lớp quần áo của thiếu niên từ từ giơ lên.

Cổ tay anh ta quấn một mảnh vải đen. Dưới tắm vải đen, tay anh ta cầm một khẩu súng.

Lúc này họng súng đang chĩa vào Tô Khiết, cô có thể thấy rất rõ.

Đôi mắt Tô Khiết nhanh chóng nheo lại, trong lòng cảnh giác, cô vừa định làm động tác đề phòng.

Nhưng ngay sau đó Tô Khiết phát hiện ra một vấn đề, người kia cũng không phải thật sự muốn giết cô.

Cô không nhìn thấy được một chút sát ý từ anh ta, chẳng những không có sát ý mà còn không có địch ý.

Tô Khiết thậm chí có thể nhìn thấy đôi chút kiêng dè từ sâu trong mắt anh ta, hình như còn hơi kính sợ.

Đúng, là kính sợ. Bất luận vẻ kính sợ đó có phải dành cho cô hay không, Tô Khiết cũng có thể xác định anh ta sẽ không thật sự ra tay giết cô.

Hơn nữa lúc cô ngẩng đầu lên, anh ta đã đứng ở đó. Nhìn dáng vẻ đứng vững của anh ta, có lẽ anh ta đã đứng được một lúc. Nếu anh ta thật sự muốn giết cô thì đã ra tay từ lâu, cũng không cần chờ cô phát hiện.

Nếu không phải thật sự muốn giết cô thì là hù doạ cô ư?

Hù doạ cô? Ừm, tốt lắm!

Tô Khiết không động đậy, ngay cả chút phản ứng cũng không có, thậm chí lông mày cũng không nhướng lên hay chau lại. Cô vẫn nhìn thiếu niên đang đứng đối diện cô, chĩa súng vào cô một cách yên tĩnh như vậy, vẻ mặt thản nhiên ấy tựa như đang phơi mình dưới ánh nắng của thiên nhiên.

Bình Luận (0)
Comment