Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3352

Chương 3352

Nhưng không ngờ ngay cả gặp mặt một lần mà cũng khó như vậy.

Hoặc có lẽ thật sự là ông ta đã hy vọng xa xỉ rồi, biết rõ cô không phải con gái mình, ông ta sao lại phải cưỡng cầu đi gặp mặt chứ?

Đã biết rõ không phải là con gái của ông ta, gặp nhau thì có thể như thế nào chứ?

Gặp nhau lại có thể thay đổi cái gì?

Nhận cô làm con gái nuôi?

Có rất nhiều người muốn lôi kéo quan hệ với Quỷ Vực Chỉ Thành, hoặc là có rất nhiều người muốn làm con gái nuôi của ông ta, nhưng mà Trương Minh Hoàng biết rằng Đường Thắm Nhi không có ý muốn đó.

Mà từ xưa đến nay ông ta sẽ không đi làm chuyện miễn cưỡng người khác.

Cho nên ông ta lại hy vọng xa vời, biết rõ là số phận của ông ta đã bị chú định là sẽ cô độc, cần gì phải hi vọng xa vời cơ chứ.

Biết rõ là mỗi lần hi vọng thì cuối cùng đều là thất vọng, tại sao lại không hết hi vọng?

Ông ta nên chết tâm.

Sớm nên chết tâm!

Đừng hy vọng xa vời nữa, tất cả đều không cần phải hi vọng, bởi vì cho đến bây giờ những hy vọng của ông ta vẫn chưa từng đạt được.

Tắt cả mọi người đều nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không có gì là làm không được, nhưng mà ông ta lại cảm thấy vô cùng buồn cười, ngay cả chính người ông ta yêu mà ông ta cũng không thể bảo vệ được. Không có gì là làm không được hả? Thật là châm chọc.

Hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm đã đủ để một người từ bỏ tắt cả hi vọng, nhưng mà hai mươi lăm năm nay ông ta vẫn chưa từng từ bỏ. Thật ra thì trong lòng ông ta biết rất rõ người mà ông ta muốn tìm đã không còn trên đời này nữa, mấy năm nay ông ta cũng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.

Rồi sẽ có một ngày ông ta không có cách nào tự lừa mình dối người nữa, như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể tuyệt vọng nguội lạnh lòng mình.

Trương Minh Hoàng biết quản gia Trọng vẫn luôn hao tổn tâm lực tìm chuyện cho ông ta làm, quản gia Trọng hi vọng là trong cuộc sống của ông ta, ngoại trừ chuyện tìm người ra thì còn có thể làm những chuyện khác.

Nhưng mà chuyện duy nhất mà ông ta muốn làm trong hai mươi lăm năm nay đó chính là muốn tìm được bà.

Chỉ là ông ta biết rõ ông ta đã không thể tìm được, mãi mãi không thể tìm được, khi đó, thật sự lòng của ông ta lạnh như tro nguội, ông ta thậm chí còn suy nghĩ là cứ để nó như vậy đi, biết rõ là bà đã sớm không còn trên đời này, ông ta cần gì phải tự lừa gạt mình như thế.

Ông ta cứ đi theo bà thôi, hoặc là ông ta có thể tìm được bà ở một thế giới khác.

Mà đúng lúc đó, quản gia Trọng đột nhiên lại nhắc đến đứa con, trong nháy mắt ấy dường như trong lòng của ông ta lại có một loại ánh sáng xuắt hiện.

Nhưng mà cuối cùng, sự thật đã chứng minh là do ông ta đã mơ tưởng hão huyền, tia sáng đó là một cái bóng mơ hồ, không có hi vọng gì, chỉ là do ông ta đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Lúc này, Trương Minh Hoàng đang đứng trước cửa sổ, rõ ràng là trong căn phòng có ánh sáng đang chiếu rọi, rõ ràng là ánh sáng đang chiếu ở trên người của ông ta, nhưng mà dường như cả người của ông ta đều tan vào trong bóng đêm, cô đơn lại cô độc.

Đêm tối tĩnh lặng, ông ta lại tĩnh lặng hơn so với đêm tối, ông ta cứ đứng lẻ loi ở đó, vừa nhìn qua liền khiến cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác đau lòng đến độ trái tim tan nát.

Bình Luận (0)
Comment