Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3411

CHƯƠNG 3411

Bùi Dật Duy nhớ lại tình cảm khi còn niên thiếu, nhớ tới việc nhà họ Liễu xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta thấy hơi không yên tâm về cô gái mà mình vẫn luôn coi như em gái này.

Liễu Ảnh ngẩng phắt lên nhìn Bùi Dật Duy, khóe môi cô mím chặt lại, sau đấy lí nhí nói: “Chưa có.”

Giữa cô với Tư Đồ Không là mối quan hệ mà trong đó, anh ta bỏ tiền ra mua cô về, chắc chắn không thể coi đây là mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái được.

Thực ra Liễu Ảnh vẫn không thể hiểu được vì sao lúc đầu Tư Đồ Không lại muốn cô đi theo anh ta năm năm. Lúc đầu, khi cô tới cầu xin Tư Đồ Không, mặc dù đã hạ quyết tâm, bất kể anh ta đưa ra yêu cầu gì, cô cũng sẽ đồng ý.

Nhưng khi nghe Tư Đồ Không nêu ra yêu cầu này, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Cô của năm năm trước không hề đáng giá ngần ấy tiền.

Lúc đó, ngoại trừ thân thể ra, cô gần như không có gì khác để đánh đổi với Tư Đồ Không cả.

Vậy nên cô vẫn mang lòng biết ơn Tư Đồ Không, nếu năm đó không nhờ anh ta ra tay giúp đỡ thì ba của cô nhất định sẽ chết rục trong tù.

Vậy thì cả mẹ và em trai của cô đều có thể sẽ bị liên lụy.

Liễu Ảnh nhớ lại lúc ban đầu, quả thực Tư Đồ Không rất tàn ác, nhưng dần dần về sau con người anh ta cũng thay đổi, không còn xấu xa như trước nữa.

Về sau, rõ ràng Tư Đồ Không đã cư xử với cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng để tâm đến tâm trạng của cô hơn, thậm chí về sau, anh ta còn đồng ý cho cô đi làm.

Nhưng cho dù như vậy cô cũng chỉ là một tình nhân bí mật của anh ta. Và nay, khi đã đến thời hạn, dĩ nhiên đã tới lúc cô cần phải rời đi.

Liễu Ảnh không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại không đồng ý cho cô rời khỏi.

Với địa vị và sự giàu có của Tư Đồ Không, anh ta muốn loại phụ nữ như thế nào mà không có, đâu nhất thiết không phải là cô thì không được.

Cô đi theo Tư Đồ Không năm năm, đáng ra anh ta cũng phải chán ngấy cô rồi mới phải, đáng ra anh ta không nên ép cô ở lại như vậy mới phải chứ?

Liễu Ảnh chợt nhớ lại, lần đầu tiên Tư Đồ Không nói sẽ không để cho cô đi, chính là sau lần cô tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy.

Vẻ mặt Liễu Ảnh hơi biến sắc, lúc đó Tư Đồ Không đã nhắc tới Bùi Dật Duy, có nghĩa là rõ ràng Tư Đồ Không cũng biết rõ chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm đó.

Vậy nên, Tư Đồ Không không thả cô đi, phải chăng là bởi cho rằng cô đã phản bội, nên mới cố tình làm vậy để trừng phạt cô?

Liễu Ảnh cảm thấy, với tính cách xấu xa của Tư Đồ Không, chuyện này rất có khả năng xảy ra.

Liễu Ảnh thầm thở ra một hơi, bàn tay nắm đã chặt nay còn chặt hơn. Liễu Ảnh cảm thấy lồng ngực mình hơi bí bách, ngột ngạt, đến mức gần như không thở ra hơi, đến mức làm cô cảm thấy đau thắt.

“Liễu Ảnh, sao vậy?” Bùi Dật Duy gọi cô hai câu, cô vẫn không có phản ứng gì.

“Không sao.” Liễu Ảnh bình tĩnh lại, khuôn mặt cô trắng nhợt, giọng nói lộ rõ vẻ bất an.

“Em mệt rồi đúng không, mọi chuyện cũng đã bàn bạc xong rồi, em về sớm nghỉ ngơi đi.” Vốn dĩ Bùi Dật Duy đã cảm thấy mình đã làm phiền Liễu Ảnh, nên khi thấy cô như vậy, đương nhiên anh ta không dám làm chậm trễ thời gian của Liễu Ảnh thêm nữa.

“Không, tôi không mệt, anh Dật Duy, ngày mai anh thật sự định đi tự thú sao?” Liễu Ảnh bình tĩnh lại, tập trung vào chuyện của Bùi Dật Duy.

Hiện giờ, đây mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Bình Luận (0)
Comment