Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3456

CHƯƠNG 3456

Nếu như đã tới đây rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện lùi bước. Cô cũng muốn nghe thử xem, rốt cuộc bà Tư Đồ muốn nói với cô điều gì.

“Hôm nay tôi gọi cô tới đây, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất kì lạ.” Bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh, nụ cười vẫn nở trên môi, giọng nói vẫn dịu dàng vô cùng, thế nhưng lúc này, vẻ gia trưởng lấn át người khác của bà ta đã thể hiện rõ ràng hơn.

Liễu Ảnh gần như có thể xác định được rằng, bà Tư Đồ đang cố ý gây áp lực cho cô.

Nếu như trước đây Liễu Ảnh còn phân vân vì chất giọng cùng cách ăn nói của bà Tư Đồ, chưa xác định được mục đích của bà ta, thì bây giờ Liễu Ảnh có thể khẳng định được rằng, bà Tư Đồ gọi cô tới đây hôm nay, ắt hẳn là muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không.

Liễu Ảnh cảm thấy hơi tức cười. Thực ra, bà Tư Đồ hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Nếu bà ta có thể làm cho cô rời xa Tư Đồ Không, có khi cô còn phải cảm kích bà ta ấy chứ.

“Vâng, tôi rất lấy làm lạ, không biết bà Tư Đồ gọi tôi tới đây có chuyện gì?” Nhưng Liễu Ảnh vẫn không nói quá thẳng thắn, vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho bà Tư Đồ.

Thấy phản ứng vô cùng bình tĩnh của Liễu Ảnh, khóe môi bà Tư Đồ khẽ cong lên: “Tôi biết chuyện cô ở bên Tư Đồ Không từ lâu, năm năm trước tôi đã biết rồi.”

Nhưng điều này lại khiến Liễu Ảnh cảm thấy bất ngờ. Ban đầu cô còn đoán rằng, bà Tư Đồ chỉ mới biết chuyện của cô nên mới vội vàng muốn đuổi cô đi. Không ngờ rằng, bà ta đã biết chuyện này từ tận năm năm trước.

Nếu như năm năm trước bà Tư Đồ đã biết chuyện của cô, vậy tại sao tới tận bây giờ mới muốn đuổi cô đi?

“Thực ra, trước đấy tôi đã biết nó có kế hoạch này rồi. Năm xưa tôi không đồng tình với cách làm của nó, thế nhưng tính cách nó ngang bướng, chưa bao giờ chịu nghe mấy lời khuyên bảo.” Bà Tư Đồ khẽ thở dài một tiếng. Lúc này, ánh mắt bà ta nhìn Liễu Ảnh lại trở nên phức tạp hơn.

Liễu Ảnh cảm thấy hoang mang, không hiểu được bà ta đang có ý gì. Hơn nữa, ánh mắt bà Tư Đồ đang nhìn cô cũng rất kỳ quặc.

Liễu Ảnh nhìn bà Tư Đồ nhưng không cất tiếng hỏi, Liễu Ảnh biết, nếu như bà Tư Đồ đã cố ý gọi cô tới đây thì không cần cô phải hỏi, đương nhiên bà ta sẽ nói cho cô biết.

“Chuyện năm đó không liên quan tới cô. Cô là người vô tội, nên tôi không hề đồng tình với những tổn thương mà nó đã gây ra cho cô.” Bà Tư Đồ lại khẽ thở dài một tiếng. Giọng nói của bà ta vốn dĩ đã nhẹ nhàng, chậm rãi, tiếng thở dài khe khẽ đó không hề rõ ràng.

Liễu Ảnh lại càng bối rối hơn, cô là người vô tội gì cơ?

Lại còn chuyện tổn thương cô cái gì nữa?

Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì hết vậy?

Những điều mà bà Tư Đồ nói thực sự là chuyện có liên quan tới cô sao?

Có khi nào bà Tư Đồ nhớ nhầm rồi không?

“Bà Tư Đồ, tôi không hiểu ý của bà cho lắm.” Cuối cùng, Liễu Ảnh vẫn không nhịn được mà cất lời, bởi vì cô thực sự không hiểu những lời bà Tư Đồ đang nói.

“Haiz.” Lần này, tiếng thở dài khe khẽ của bà Tư Đồ cũng rõ ràng hơn. Bà ta nhìn thẳng vào Liễu Ảnh: “Tôi biết cô là một cô gái tốt, cô là người vô tội, cho nên khi đó, lúc Không muốn lợi dụng cô để trả thù Liễu Vu Tiên, tôi cũng không đồng ý đâu, thế nhưng lúc đó nó chẳng chịu nghe.”

Lần này, cuối cùng bà Tư Đồ cũng đã trình bày khá đầy đủ, về cơ bản có thể nghe ra được câu nói của bà ta là có ý gì.

Nhưng Liễu Ảnh thì lại hoàn toàn sững sờ. Cô nhìn chằm chằm bà Tư Đồ, tròng mắt bất động, cứ dán chặt vào bà Tư Đồ như vậy. Liễu Ảnh cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm, lời bà Tư Đồ nói thực sự rất vô lý.

Bình Luận (0)
Comment