Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3464

CHƯƠNG 3464

Hơn nữa, từ lâu Tư Đồ Không đã không còn ý định sỉ nhục, hành hạ Liễu Ảnh nữa, mà trái lại, còn dung túng cô, chuyện gì cũng bảo vệ cô.

Thời hạn năm năm đã chấm dứt, Liễu Ảnh không rời đi, nên bà Tư Đồ cũng hiểu đã có vấn đề phát sinh rồi.

Vậy nên lúc đó, bà ta muốn gặp mặt cô ngay lập tức, muốn nói cho cô biết chuyện năm đó.

Tuy nhiên, dù đã đề cập đến chuyện này nhiều lần với Tư Đồ Không nhưng anh ta lại luôn từ chối. Hơn nữa, Tư Đồ Không còn đề phòng rất kỹ, kiên quyết không để bà ta gặp được Liễu Ảnh. Đây là lần đầu tiên bà ta thấy con mình bảo vệ một ai đó như vậy. Khi đó, bà ta liền hiểu rằng, sự việc thực sự rất nghiêm trọng.

Tất nhiên bà Tư Đồ biết rõ chuyện xảy ra mấy ngày nay, đặc biệt là việc Liễu Ảnh đến công ty tìm Tư Đồ Không.

Không ngờ cô lại đến công ty, tuyên bố mình là bạn gái của Tư Đồ Không, còn Tư Đồ Không chẳng những không tức giận mà còn xuống đón Liễu Ảnh lên, để cô ở lại trong văn phòng anh ta nguyên một buổi chiều.

Bà Tư Đồ đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì. Như vậy có nghĩa là Tư Đồ Không đã thừa nhận thân phận của Liễu Ảnh, đồng thời cũng chứng tỏ Tư Đồ Không rất nghiêm túc với chuyện này. Anh ta muốn cho Liễu Ảnh danh phận, có lẽ không chỉ là bạn gái mà còn bao gồm cả thân phận mợ chủ nhà Tư Đồ.

Đây là chuyện bà ta tuyệt đối không thể cho phép, tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

“Đừng, bà Tư Đồ tuyệt đối đừng trao danh hiệu người tốt cho tôi. Đương nhiên, việc bà nhìn nhận tôi như thế nào, nói gì với tôi, tất cả đều không quan trọng, tôi cũng chẳng quan tâm. Chúng ta còn có huyết hải thâm thù đấy, tôi cũng chẳng cần bà có ấn tượng tốt đẹp gì với tôi.” Liễu Ảnh cũng không có phản ứng quá lớn với việc bà Tư Đồ chửi bới mình, vì cô vốn dĩ cũng không cần nghe được bất cứ lời tốt đẹp gì từ trong miệng bà ta.

“Hừ.” Bà Tư Đồ hậm hực: “Sớm biết cô là loại người thế này thì tôi sẽ không để cô ở bên Tư Đồ Không lâu như vậy.”

“Vậy thì lẽ ra tôi nên để cho bà Tư Đồ thấy rõ bộ mặt thật của mình sớm hơn mới phải.” Liễu Ảnh cười khẩy, giọng nói cũng đã lạnh lùng hơn. Năm năm qua, cô vẫn luôn muốn rời khỏi Tư Đồ Không. Dù sao thì bản thỏa thuận kia đối với cô chính là một nỗi nhục nhã.

Vậy nhưng, trong suốt năm năm ấy, cô vẫn cố gắng coi sự sỉ nhục mình phải chịu đựng là một kiểu giao dịch mà đôi bên tình nguyện. Cô trả giá bằng tuổi thanh xuân và thể xác của mình, còn Tư Đồ Không bỏ tiền tài ra cứu ba cô.

Tuy nhiên, hiện giờ đến lý do duy nhất để cô cố bám trụ cũng không còn nữa. Dù có thế nào, cô cũng không thể ngờ được chân tướng sự việc lại tàn nhẫn đến thế.

“Đừng nói ra vẻ thanh cao như vậy. Thật ra trong lòng cô vẫn hy vọng được ở lại bên cạnh Tư Đồ Không phải không. Nếu không thì hôm qua cô cũng sẽ không chạy đến công ty tìm nó, hơn nữa còn tự xưng là bạn gái của nó. Đương nhiên, với thân phận, địa vị, tiền tài hay dáng vẻ của Tư Đồ Không thì việc cô không muốn rời đi cũng là lẽ thường thôi.” Bà Tư Đồ tự nhận định câu nói của Liễu Ảnh chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Con trai bà ta ưu tú như vậy, sao Liễu Ảnh lại chịu buông tay chứ.

Liễu Ảnh cũng lười giải thích với bà ta, nếu bà ta đã nghĩ vậy thì cứ tùy bà ta đi. Cô biết dù mình có giải thích thì bà Tư Đồ cũng sẽ không tin.

Cô không để ý tới bà Tư Đồ thêm nữa, quay người đi thẳng ra ngoài.

“Tôi vẫn khuyên cô một câu cuối cùng, đừng cố ý chọc phá tình cảm mẹ con chúng tôi. Tình cảm giữa tôi và Tư Đồ Không xưa nay rất tốt. Nó luôn rất tôn trọng tôi, cô không thể chia rẽ được đâu.” Trong lòng bà Tư Đồ lo lắng nhất chính là chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment